Thiện ác khó phân (nhị)
Sáng sớm hôm sau, Liên Tống mơ hồ cảm thấy người nằm bên cạnh đứng lên, cả người nàng đau nhức không có sức lực, chỉ có thể nằm bất động. Đến khi Kim Nhật Lãng mặc xong quần áo, nàng mới miễn cưỡng ợn được mắt.
Đập vào mắt là một người toàn thân áo ắng như tuyết, duyên dáng yêu kiều. Nàng dụi mắt, phảng phất như nhìn thấy người đã qua đời nay sống lại.
Nàng vừa ngồi dậy vừa hỏi: “Sư phụ, sao hôm nay lại mặc đồ ắng.”
“Tùy ý cầm một bộ vào tay mới phát hiện ra là đồ ắng.” Hắn cầm lấy áo khoác đi đến bên giường phủ thêm cho nàng.
Liên Tống mặc quần áo, giương mắt nhìn đóa sen hồng ên mi tâm của Kim Nhật Lãng đã nhạt hơn hôm qua một chút.
Chẳng lẽ ma chướng ên người sư phụ đang bừ từ được giải?
“Làm sao vậy?” Kim Nhật Lãng hỏi.
“Cho đồ nhi xem mạch tượng của người.” Liên Tống không đợi hắn đưa tay đã nắm lấy cổ tay hắn.
Mạch tượng của Kim Nhật Lãng ầm ổn bình thuận, cho dù có vẫn có sự nghịch hướng nhưng thuận lợi hơn so với ban đầu rất nhiều.
Đây là vì sao?
Liên Tống suy nghĩ cẩn thận, nhớ tới Kim Nhật Lãng từng nói qua với nàng, khi bọn họ gặp nhau ở cái động ên núi, hai mắt của hắn đỏ như yêu ma đó là vì kinh mạch chảy ngược, khiến huyết mạch hắn sôi ào, dương khí quá thịnh, phải cùng nữ nhân hợp hoan mới có thể giải. Mặc dù hiện tại đã luyện thành công Lưu Phương thần công, nhưng vấn đề dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ta-vui-ve-duoc-khong/15970/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.