Lại đánh mất (nhị)
Liên Tống ở trên giường nghẹn vài ngày, đã sớm nghẹn hỏng rồi. Nàng tháo băng quấn đầu, thay đổi xiêm y, xuất môn đi dạo. Đi dạo một cái liền dạo ra oan gia ngõ hẹp.
Người luôn lạnh lùng thanh cao như Từ Huyễn lại đứng ngắm hoa sen trong nước. Đúng, toàn bộ Cao Ngạo sơn, trừ sư phụ của nàng ra thì vị sư huynh này là lạnh nhạt nhất, nhưng không thể tự kỷ đến cảnh giới này đi.
Liên Tống thò đầu nhìn vào cái ao, u sầu đầy mặt, chẳng lẽ đang thất thần? Trên mặt nước, thân ảnh yên lặng phát hiện ra nàng. Nàng nhìn đôi mắt hắn, trí nhớ bi thảm lại phát ra hồi chuông cảnh báo. Nàng lập tức nhảy ra xa ba bước, hai tay che trước mặt.
Sợ ngươi.
Từ Huyễn thấy phản ứng của nàng thì sửng sốt một chút, vẻ u sầu trong đôi mắt cũng dần tan đi. Vẫn có người khiến hắn vừa nhìn thấy đã vui mừng trong lòng, nhưng sự vui vẻ này làm sao biểu đạt, lời nói ra miệng lại lạnh như băng: “Hiện nay Huyền Tông Môn loạn trong giặc ngoài, ngươi còn có tâm tư đi dạo.”
“Loạn trong giặc ngoài? Xảy ra chuyện gì?” Liên Tống buông hai tay. Mấy ngày nay nàng bị sư phụ nhốt nên không biết chuyện bên ngoài.
Vẻ u sầu lại trở về trên đôi mắt, Từ Huyễn nói: “Tăng Ninh bị Ma giáo giết ngoài cửa. Có mười bảy Danh đệ tử khác cũng bị Ma giáo bắt đi, áp chế chúng ta giao ra Thực Dương đồng tử. Ta đoán Thực Dương đồng tử…Hẳn là ngươi.”
Liên Tống giật mình một trận. Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ta-vui-ve-duoc-khong/15951/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.