#Cap riêng: Nam chủ à, anh mà xấu thì chắc không ai đẹp đâu! - Có em thật tốt... Diên Thế Trường thủ thỉ, tì cằm vào vai Hoàng My, đôi mắt nhắm lại nhẹ nhàng. Cô vuốt tóc của anh, làm tổng tài thì có gì vui, đâu phải lúc nào cũng đi theo đuổi tình yêu "thú vị" của mình như trong ngôn tình được. Kiên Trung vừa bước vào phòng đã thấy cảnh đau mắt dân FA, chỉ hận không thể đem cất đôi mắt sạch sẽ của mình đi. Ngày mai bị đình chỉ làm rồi mà hôm nay vẫn không tha cho anh ta. Nhất định sau này anh ta sẽ phải phát cơm tró lại cho boss! Tác giả: "Chắc có ai thèm you" Kiên Trung: "..." You im không ai nói you câm cả! - Ngồi xuống sofa một chút, đứng nhiều cũng mỏi rồi. - Ừm... Hoàng My cùng Diên Thế Trường tiến đến sofa ngồi xuống, vốn tưởng anh sẽ an an ổn ổn ngồi bên cạnh cô. Không nghĩ đến là Thế Trường học đâu ra cái thói vỗ vỗ đùi, kéo cô nằm tựa đầu lên đùi anh, một bộ dạng rất thoả mãn. Có bệnh! Hoàng My đưa tay lên sờ trán Diên Thế Trường, rồi lại sờ trán mình. Không có nóng, mà lại mát mát, có khi nào bị sốt lạnh không!? Thế Trường thấy cô hành động kì lạ thì có chút buồn cười, cũng không nói gì. Để yên cho Hoàng My phá linh tinh trên mặt mình. - Tại sao anh phải làm giả gương mặt này làm gì? Cô đột nhiên hỏi một câu như vậy, tay thì vẫn đang chạm vào bên mặt đẹp đến kinh hồn, ánh mắt lại chăm chăm nhìn vào chiếc mặt nạ đã che đi một bên mặt dị biệt. Diên Thế Trường khựng lại một chút. Lại nhìn vào đôi mắt trong veo như hồ nước biếc của Hoàng My, tâm tình anh có chút phức tạp. - Chủ nhân phải làm thế để tránh rước phiền phức vào người, nhiều nhất là phụ nữ. Kiên Trung nói với giọng điệu khinh thường, cố tình nhấn mạnh hai chữ cuối, giống như phụ nữ đối với anh ta là một "thứ gì đó" vô cùng không tốt đẹp. Thật sự thì là đa phần phụ nữ đến với Diên Thế Trường cũng vì tiền, vừa nhìn thấy gương mặt anh ta là chạy mất dép rồi. - "Hệ thống, tôi có thể giết nhân vật phụ không!?" - [ Có thể, nhưng nên hạn chế. Nhân vật phụ cũng là một phần của cốt truyện, nếu chết cũng phải có tính toán. Không thể đột ngột chết ] Câu nói của hệ thống làm tâm trạng Hoàng My dịu lại, phần nào giảm ham muốn rút súng bắn chết Kiên Trung ngay tại chỗ. Dám khinh thường phụ nữ! Để xem bà đây có hành hạ mày hết vị diện này không!? Mặc dù cái lý do Kiên Trung nói không phải lý do chính, nhưng Diên Thế Trường vẫn gật đầu đồng tình như lời anh ta nói là thật. Lý do thật sự thì vẫn chỉ có một mình anh ta biết. À không, cả Hoàng My và hệ thống đều biết rồi. Bí mật gì chứ! Cô hỏi cho có, cũng là để tránh việc lỡ miệng sau này. Hoàng My vốn biết thừa là Diên Thế Trường làm giả gương mặt xấu xí, một phần là để nhắc anh ta nhớ lại quá khứ cay đắng và trách nhiệm phải trả thù cho cha mẹ. Một phần là để anh có thể tìm được một người không vì tiền tài và nhan sắc của bản thân mà nguyện ý bên anh cả đời, và nếu như không tìm được, Diên Thế Trường cũng không cần. Sống trong hận thù thì có gì vui chứ! Kiên Trung nghe cuộc điện thoại xong rời đi, để lại căn phòng với hai con người này. - Chồng yêu, anh có yêu em không? Thân mật thì có gì hay, dù dính nhau cả đời nhưng chắc gì đã yêu nhau. Hành động yêu thương mãi mà không thể nói được một câu yêu thì thật không có dũng khí. Dù sao con gái vẫn thường yêu bằng tai mà! - Có... Nhìn ánh mắt mong chờ của Hoàng My, Diên Thế Trường bật cười, đưa tay vuốt mấy lọn tóc loà xoà trên gương mặt xinh đẹp của cô. Có chút hối hận vì tại sao từ trước đến giờ anh lại không để ý vợ mình nhiều hơn nhỉ? - Anh yêu em...! Diên Thế Trường cúi đầu xuống hôn Hoàng My một cái lướt qua, cô mỉm cười vui vẻ, sau đó tiếp tục mở điện thoại lên chơi. Anh dựa khuỷu tay lên tay ghế sofa, chống cằm, nghiêng đầu xuống nhìn cô, bàn tay còn lại còn khe khẽ vuốt mái tóc vàng óng ánh đang xoã tự nhiên trên đùi mình. Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu sang, tạo nên ánh sáng nhè nhẹ cho căn phòng, vừa hay lại ấm áp hơn hẳn. Hoàng My đúng là vưu vật trời ban cho anh, mọi thứ đều đẹp như vậy... Cánh cửa bật mở, Kiên Trung bước vào, cùng một cô gái chậm rãi theo sau. Diên Thế Trường có vẻ không hài lòng lắm, hơi nhíu mày nhìn đôi nam nữ trước mắt. - Không biết gõ cửa? Kiên Trung hơi lúng túng, nghĩ đến cảnh boss của mình tình tứ với Hoàng My khiến anh ta có chút vội vàng, mất đi dáng vẻ lịch sự vốn có. - Có chuyện gì? Diên Thế Trường cũng không phải dạng thù dai hay thích gây sự mà so đo chuyện người khác không gõ cửa trước khi vào. Anh vào thẳng vấn đề chính, dù sao thì anh ta cũng không thích có nhiều hơn 1 người phụ nữ trong phòng làm việc của mình. Anh ta chính là không thích có bất kì người phụ nữ trong phòng mình! Hoàng My rõ ràng không phải phụ nữ! Hoàng My: "..." Tối nay ngủ dưới sông với Hà Bá đi! Mong là hôm sau chúng ta sẽ không thấy một "Diên Thế Trường trôi sông". - Đây là Đăng Khuê, từ ngày mai cô ấy sẽ tạm thời thay thế tôi làm trợ lý cho boss. Nghe cái tên có chút gì đó quen quen, Hoàng My đột ngột bật dậy để thể hiện sự bất ngờ của mình. Chưa được bao lâu đã bị một cánh tay vòng qua cổ rồi kéo nằm xuống như cũ. - Ngồi rất mỏi, nằm xuống cho đỡ mệt. Diên Thế Trường vuốt lại mái tóc đã rối đi phần nào của Hoàng My, gương mặt không có cảm xúc gì. Cô hơi khó hiểu nhưng cũng không di chuyển nữa, dù sao cánh tay của anh như cái móc câu cũng đang giữ nguyên trên cổ của cô, chỉ cần bật dậy lần nữa là sẽ bị móc câu kéo trở lại ngay. - Cô là Đăng Khuê? Cô gái chậm rãi gật đầu, dường như có chút rụt rè và sợ sệt. Cũng phải thôi, trước mặt cô ấy đang là boss của tập đoàn Diên thị nổi tiếng mặt lạnh như tiền, cùng với phu nhân của anh ta là Đại tiểu thư Minh gia nổi danh kiêu ngạo, không coi ai ra gì. Cặp đôi này ghép lại...cũng có chút sai sai đi? - Thì ra là cô. Ánh mắt Hoàng My có chút âm trầm khiến cho Đăng Khuê sợ hãi, cô ta như bị bấm nút báo động mà thầm lục lại 7749 kí ức của mình xem có đắc tội ai quen với Hoàng My hay không. - Em quen cô ấy sao? Diên Thế Trường càng lúc càng không vui, khiến cho Đăng Khuê đổ mồ hôi hột. Hoàng My gật đầu một cái, giọng điệu dửng dưng nói: - Vừa nãy có gặp bác tài xế khoe rằng con gái rất tài giỏi và xinh đẹp đang làm trong công ty chính của Diên thị. Quả thật là tài giỏi và...xinh đẹp. Nhìn nụ cười híp mắt bí hiểm của Hoàng My, Đăng Khuê rụt người. Tài xế? Là cha của cô ta sao? Sao ông ấy lại đắc tội với nhân vật này rồi? Lặng lẽ oán than một câu rằng công việc sau này sẽ không dễ dàng gì, nhưng tuyệt nhiên, Đăng Khuê lại không trách cha của mình. Diên Thế Trường nhéo nhẹ vào má của Hoàng My, thầm cảm thán một câu mềm mại rồi mỉm cười với cô: - Không đẹp và tài giỏi bằng em. - Đương nhiên rồi. Nhìn thì ai cũng đều biết việc Hoàng My đẹp hơn Đăng Khuê là theo đúng thực tế. Chẳng cần phải nịnh hót hay tự kiêu gì cả, thực tế nó là như thế rồi. Làm sao mà chối cãi được! ____________________ Ôi làn da ngọc ngà của ad, thức đêm nhiều rồi nó lạ lắm... Như vậy thì làm sao đi chơi Xuân đây:<<
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]