Giây phút quyết định đó, Từ Dật đã đưa ra một cá cược quan trọng nhất đối với bản thân mình. Nếu chữa được cho Hoàng My, anh sẽ nổi tiếng. Trở thành một bác sĩ tài giỏi hơn bất cứ ai. Hoặc thất bại, tất cả...đều sẽ chịu thiệt hại nặng nề! Không khí căng thẳng như bao chùm cả khu vực quanh phòng phẫu thuật. Lý Hoa ngồi bên ngoài, gương mặt lo lắng đến thất thần, không biết là lo cho Hoàng My hay lo cho Từ Dật. Trong khi đó, Hoàng My rơi vào trạng thái bất tỉnh trong phòng phẫu thuật. Linh hồn thì chui tọt vào trong không gian hệ thống. - "Này hệ thống, con gà có trước hay quả trứng có trước?" - [ Hệ thống không có nghĩa vụ trả lời câu hỏi bậy bạ của tiểu thư ] Hoàng My nhếch miệng cười, gương mặt cũng vui vẻ hơn mấy phần. Hệ thống im lặng, nhưng cũng âm thầm cùng máy tính chủ kiểm tra toàn bộ dữ liệu. - [ Thời gian quay về không gian hệ thống nghỉ ngơi giữa giờ được tính theo tích phân. Tiểu thư nghỉ ngơi 1 phút sẽ trừ 1 tích phân ] - "Vậy cho ta nghỉ ngơi 5 triệu phút cũng được ] Hệ thống: "[...]" Khôn nhờ! Có tin tôi tăng giá lên không!? Nể cô là chủ phu nhân nên tôi mới giảm giá như thế. Được voi đòi Hai Bà Trưng đấy à!! - "Đùa chút thôi, lát nữa phẫu thuật xong thì tôi sẽ trở về" Dù gì ở lâu cũng sẽ khiến sự gắn kết linh hồn xảy ra vấn đề. Hệ thống không nói, nhưng Hoàng My biết rõ. Cô đã từng đi qua rất nhiều thế giới cùng ai kia rồi mà...không phải sao? Xoá trí nhớ tôi nhiều lần như vậy. Khi nào tôi lấy lại được trí nhớ thì anh chết với tôi!! Hoàng My biết mình đã bị xoá trí nhớ, biết mình bị xoá phần trí nhớ ở khoảng thời gian nào. Nhưng không thể nhớ lại được phần ký ức đó. Đơn giản là vì linh lực của cô rất cao đó! Ở chỗ Hoàng My thì yên bình như vậy, còn ở bệnh viện đã nháo nhào thành một đoàn, đến cả giám đốc bệnh viện cũng bị cuốn theo. Nếu ca bệnh này phẫu thuật thành công, danh tiếng của bệnh viện sẽ tăng cao. Lý Hoa thầm cầu nguyện bằng cả lòng chân thành, không biết vì bản chất tốt bụng và lo lắng cho bệnh nhân, hay vì muốn chúc phúc cho tình yêu chưa nở đã tàn của Hoàng My và Từ Dật. Mỗi phút giây trôi qua, không khí quanh phòng phẫu thuật càng nặng nề. Hoàng - Chính chủ bị lo lắng - My thì lấy kẹo trong không gian ra ăn, xem Full hd hình ảnh người ta mổ xẻ con mắt của "mình". Đương nhiên linh hồn của cô không mù rồi. Thật đáng sợ! Dù vậy nhưng Hoàng My vẫn ngồi xem vô cùng tự nhiên, như là đang xem phim về y học vậy. Gián tiếp muốn phủ nhận người bệnh nhân kia chắc chắn không phải là cô, chỉ là diễn viên trong bộ phim cô đang xem thôi! Chính xác là vậy! Ngây ngốc gật gật đầu, Hoàng My tự an ủi để bản thân không bị sốc trước hình ảnh con mắt của mình bị người ta mở ra đóng vào như cái cửa thế kia. Hoàng My: "..." Thặc kink zị! Tác giả: "..." Học đâu ra cái kiểu nói đó đấy!? Từ Dật cầm con dao mổ, không cho phép mình run rẩy bất cứ giây phút nào. Chợt trong đầu thoáng qua những dòng chữ trong tờ tài liệu mấy tuần trước, những dòng chữ ấy đã làm anh ta suy nghĩ mãi trong những ngày qua. "Ngày X tháng XX năm XXX, Minh Chiến Thành đã chế tạo ra một virus dịch bệnh, sát hại hết gần nửa dân số một ngôi làng." "Cuối cùng cơ quan chức năng lại coi nó là do dân làng thải lượng rác thải lớn gây ô nhiễm nguồn nước, gây ra dịch bệnh" "Người chết vì dịch bệnh đầu tiên là một đôi vợ chồng." "Đứa con của hai người may mắn sống sót, được đưa vào cô nhi viện" "Đứa trẻ 8 tuổi tên Từ Dật..." Tiếng leng keng của dụng cụ y tế va vào nhau làm Từ Dật thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình. Minh Chiến Thành... Ông Minh... Gương mặt Từ Dật ngây đi, đôi mắt nhìn thật kĩ gương mặt cô gái yếu ớt đang nằm trên giường. Đôi mắt cô gái đang mở to vì đã được tiêm thuốc tê. Dù vậy nhưng không có cảm giác trợn trừng đến xấu xí, mà như chỉ đang tròn mắt đáng yêu, nếu đôi mắt không phải vẫn vô hồn như vậy. - Bác sĩ Từ! Một vị bác sĩ gọi Từ Dật đang ngơ ngẩn kia, anh nghiêm mặt gật đầu rồi tiếp tục công cuộc phẫu thuật. Chỉ cần anh chệch đường cắt một chút thôi, Hoàng My sẽ hoàn toàn mù. Có khi sẽ thật sự nguy hiểm đến tính mạng. Con gái của kẻ giết cha mẹ anh... Rốt cuộc thì có nên để cô ta sống một cuộc sống tốt đẹp không? Hoàng My thu toàn bộ biểu cảm của Từ Dật vào tầm mắt, hoàn toàn không để tâm đến hệ thống 29147 đã chuồn mất từ lúc nào. - [ Chủ nhân ] Hai giọng máy móc đồng thời vang lên, máy tính chủ và hệ thống 29147 vô cùng cung kính trước hình ảnh không rõ của một người đàn ông. - Ta có chuyện cần giải quyết, sau này chỉ để lại phần tình cảm cho cô ấy công lược. Nhưng hắn vẫn là ta, tốt nhất các ngươi nên quản tốt hắn. Người đàn ông nói một câu nói khó hiểu rồi biến mất. Hệ thống 29147 báo cáo với máy tính chủ một tiếng rồi cũng biến mất. _________Tiểu Kịch Trường Tác giả: Ta ship couple Hệ thống 29147 và Máy tính chủ! All: Chính mình còn đang ế mốc mỏ mà cứ thích ship người khác. Hệ thống 29147 + Máy tính chủ: Hệ thống không có nghĩa vụ thực hiện yêu cầu của tác giả! Tác giả/Lấy khăn chấm chấm nước mắt, không quên đưa lời hăm doạ/: Im mồm nhanh! Ở đây ta là chủ! Ai cho phàn nàn. All:...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]