*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- Chào em, chị là Hà Vân, đây là Lokan. - Hà Vân vốn đã bị xoá kí ức nên cũng chẳng biết Hoàng My là cô gái mình đã từng gặp trong rừng hôm đi tuần tra.
- Chào anh, Lokan! - Hoàng My híp mắt nhìn chàng trai trẻ kia.
- Chào em... - Lokan run run cười chào lại.
- Mọi người nói chuyện đi, em ra ngoài hóng gió một chút. - Hoàng My chào rồi bước ra khỏi phòng.
...____________________...
Lang thang trong căn cứ, Hoàng My chán nản nhìn quanh.
Mọi người trong căn cứ giờ không tập luyện thì cũng đi làm nhiệm vụ. Đoàn Huy cũng bận rồi. Chẳng có mấy ai rảnh để chơi với cô cả.
Bỗng có tiếng đồ rơi xuống sau lưng cô, Hoàng My quay lại nhìn thì thấy gương mặt quen thuộc đang sợ hãi nhìn mình.
- H...Hà Nhi... - Cô gái kia lắp bắp.
- Ồ...xin chào, lâu rồi không gặp. - Hoàng My cười, giơ tay lên chào.
- Không...Hà Nhi đã chết rồi... - Kì Nhan lùi ra sau vài bước.
- Nói bậy a! Tôi mạng lớn lắm đó. - Hoàng My che miệng cười.
Kì Nhan vẫn không tin được, rõ ràng ngày hôm đó, chính tay cô ta đã đẩy Hà Nhi xuống xe, vào thẳng một đám zombie. Làm sao cô có thể sống được?!
- Chị không cần biết vì sao tôi còn sống đâu. Chắc là do tôi đẹp đó...
Kì Nhan: "..." Tự luyến...
Tác giả: "..." Thần kinh...
- Nhưng mà tôi vẫn chưa vượt qua cú sốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ta-qua-tung-the-gioi/566901/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.