*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô nhìn ông lão cười phúc hậu thì cũng không cứng cáp gì nhiều, cô nắm tay anh đi đến chỗ ông.
- Ở đây có gì tốt và phù hợp với chúng cháu không ông?! - Cô cười hiền lành.
Ông lão không nói gì mà vui vẻ lấy một chiếc hộp gỗ cũ kĩ đã đóng bụi nhưng không thiếu sự sang trọng để trước mặt cô.
Cô khó hiểu mà mở chiếc hộp ra thì thấy một đôi chủy thủ được chạm khắc tinh sảo(Miêu tả lố thôi đừng để ý).
Đôi chủy thủ này có thể phát sáng khi ở chỗ tối. (**Như hình dưới**)
Cô đưa một tay cầm lấy một thanh chủy thủ rồi nghĩ ngợi thì bỗng thanh chủy thủ đó biến mất.
Anh thấy vậy thì cũng cười cười rồi cầm lấy thanh chủy thủ còn lại, thanh chủy thủ đó cũng biến mất.
- Cần bao nhiêu tích phân vậy ông?! - Anh cười ôn nhu.
- Không cần. Ông chỉ đưa nó cho người xứng đáng. - Ông lão lắc đầu cười.
- Cảm ơn ông, bọn cháu đi đây.
Cô cười tươi mà nắm tay anh chạy ra khỏi cửa hàng. Ông lão thấy vậy thì cười vui vẻ lắc nhẹ đầu rồi tiếp tục giới thiệu nhiều thứ cho vài người có ý mua đồ.
Cô kéo tay anh về lâu đài rồi để anh ở giữa sảnh mà chạy về phòng. Anh thấy thế thì cũng chạy theo cô rồi vào phòng.
Cô nằm phịch xuống chiếc giường thân yêu rồi đưa một bàn tay lên cao thì thanh chủy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ta-qua-tung-the-gioi/566803/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.