- Cô có thể chia sẻ với tôi, tuy nhìn tôi là dân xã hội có chút thô thiển, nhưng mọi người cũng thường bảo tôi là một người biết đưa ra những lời khuyên tốt, biết đâu tôi có thể giúp được vấn đề của cô.
Người đàn ông cho tay vào túi lấy ra tấm danh thiếp, đưa cho Phương Tuệ Mẫn, cô ấy ngẩn ra, vô thức nhận lấy xong liền bối rối muốn trả lại.
- À, tôi…không…
Trong khi Phương Tuệ Mẫn đang lúng túng không biết làm thế nào cho phải, chợt có một bóng người chắn trước mặt cô ấy, tay cũng đột nhiên bị người ta nắm lấy.
- Anh trai này, nhân viên quán chúng tôi không khoẻ, có vẻ ảnh hưởng đến trải nghiệm của anh, chúng tôi sẽ khấu trừ giảm giá cho hoá đơn lần kế tiếp, mong anh có một bữa ăn ngon và vui vẻ.
Ân Bạch đang lau bàn, nghe tiếng nói cũng chợt ngơ ngác, nhìn sang bên cạnh đã không thấy Hoàng My đâu, như mọi người xung quanh, anh liền đồng loạt nhìn sang quầy tính tiền.
Hoàng My vốn là một cái bóng hào quang trắng tinh luôn ở sát bên cạnh Ân Bạch, lại đột nhiên xuất hiện đủ hình đủ dáng trước mắt người đàn ông với gương mặt tươi cười niềm nở, cô chắn trước Phương Tuệ Mẫn. Nhan sắc của Hoàng My trực tiếp lưu mờ cô ấy, khiến cho người đàn ông và cả mọi người chú ý ngẩn đi một lúc lâu.
- À…ừ.
Người đàn ông nhận ra mình vừa thất thố, liền cầm hoá đơn, trả tiền rồi liền gọi đàn em rời đi. Cô đã tránh được một khoảng khó xử cho Phương Tuệ Mẫn, tuy vậy, Hoàng My vẫn nắm chặt tay của cô ấy chưa chịu buông.
Dường như có một điều gì đó khiến cho Hoàng My cảm thấy mình phải bảo vệ Phương Tuệ Mẫn, cho dù hai người ngay từ đầu vốn là tình địch.
Phương Tuệ Mẫn nhìn tấm danh thiếp đang cầm trên tay, nghĩ ngợi điều gì, sau đó liền giấu đi, lại nhìn cô gái lạ tóc vàng cao ráo mặc cả thân váy trắng đứng trước mặt mình, như có một sự ấm áp được truyền đến từ cái nắm tay của hai người.
- Cảm ơn…
Tiếng nói thỏ thẻ của Phương Tuệ Mẫn đã đánh thức Hoàng My ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Cô xoay người lại, nhìn vào nữ chủ trước mặt.
Từ trước đến giờ, Hoàng My luôn là một người ích kỉ, vốn lúc nào cũng coi nữ chủ là cái gai trong mắt, lại vì nhiệm vụ nên cô càng không ưa nổi nữ chủ, cô cảm thấy bọn họ chính là tự làm tự chịu. Hoàng My rõ xuyên đến làm nữ phụ lại dễ dàng yêu đương với nam chủ, có lẽ vì vậy mà bản thân cô đã sinh ra cảm giác tự kiêu đối với tất cả thế giới cô từng đi qua.
Nhưng thật ra Hoàng My từ bé đã luôn như vậy rồi cơ mà.
Phương Tuệ Mẫn cũng ngẩn ra vì sự xinh đẹp của cô gái trước mắt mình. Mái tóc dài vàng óng và đôi mắt xanh màu đá quý Sapphire nổi bật cùng chiếc váy trắng tinh, tất thảy khiến cho Hoàng My giống như một thiên thần vừa hạ phàm xuống nhân gian này vậy.
Hoàng My mở miệng, muốn nói điều gì đó, đột nhiên một bàn tay rắn rỏi khác kéo cô đi. Tay Hoàng My tách khỏi tay của Phương Tuệ Mẫn trong ngỡ ngàng. Ân Bạch cứ như vậy mà kéo cô rời đi trước mặt mọi người.
Hai người cứ vậy mà về lại phòng của Ân Bạch, suốt dọc đường anh không nói gì, mặt cũng không biểu cảm gì, chỉ có nắm tay cô dắt về phòng. Hoàng My cảm thấy khá bối rối, nhưng cũng ngoan ngoãn im lặng, không dám nói gì.
Vào trong phòng, Ân Bạch dừng lại đột ngột, Hoàng My cũng suýt va vào lưng cậu. Điều này khiến cho cô chợt nhận ra, Ân Bạch từ lúc nào đã cao lớn như vậy.
- Ân Bạch?
Giọng nói êm ái của Hoàng My giống như đánh vào Ân Bạch một cái, cậu liền buông tay ra, hít một hơi thật sâu rồi quay người lại, lập tức ôm trọn lấy cô vào lòng.
Cái ôm bất ngờ khiến Hoàng My không biết phản ứng làm sao. Ân Bạch dường như lại có chút xúc động, không nói lời nào mà cứ ôm chặt cô không muốn buông ra.
- Có chuyện gì sao?
Mặc dù không hiểu cậu bị làm sao, Hoàng My vẫn nhẹ nhàng vuốt lưng của cậu, như an ủi để cậu không bị kích động.
- Hoàng My…
Giọng nói run run của Ân Bạch khiến cho Hoàng My ngơ ngác, cô đẩy nhẹ cậu ra, nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp trai kia.
Gương mặt của Ân Bạch vốn đã mang nét âm trầm nhờ mái tóc đen tuyền rũ xuống và đôi mắt sâu thẳm, hiện tại cậu còn làm ra cái biểu cảm không nỡ, trực tiếp làm đầu óc cô quay cuồng, mấp máy môi nói được vài chữ:
- Ân Bạch, sao vậy?
- Tại sao cô lại hiện ra vậy…?
- Hả?
Hoàng My cũng ngơ ra trước câu hỏi kì lạ này, Ân Bạch nhìn gương mặt đần độn của cô, như cảm giác điều gì, lại kéo cô vào ôm thật chặt, giống như thật sự sợ cô sẽ biến mất.
- Cô bảo sẽ ở cạnh tôi lâu hơn mà…
Câu nói này gợi lại kí ức của Hoàng My về cái hôm nào đấy, sau khi để lại không gian riêng cho Hoài Tâm và Trường Lâm, hai người đã nói vài câu với nhau, trong số đó có những câu như là:
“Vậy…cậu có muốn tôi xuất hiện cho mọi người cùng nhìn thấy không?”
“Cô có thể ở bên cạnh tôi lâu hơn một chút không?”
Một dấu chấm hỏi to đùng hiện lên trong đầu Hoàng My, cô cố nhớ thêm một chút, lại nhớ đến hình ảnh Trường Lâm biến mất.
Cô đoán là cậu chàng nhà mình hiểu nhầm cái gì rồi.
- Tôi chỉ là xuất hiện hình dáng mặt mũi trước mặt mọi người thôi. Tôi không biến mất đâu, tôi vẫn sẽ ở bên cạnh cậu đây mà.
Hoàng My vỗ nhẹ vài cái vào lưng của Ân Bạch, dường như cậu cũng hoà hoãn lại phần nào thái độ của mình, nhưng mà ôm thì vẫn ôm chưa chịu buông.
Dù sao cũng có mỗi mình cậu mới ôm được cô mà.
- Nếu cậu không thích thì tôi lại quay về như cũ, làm một cái bóng màu trắng trong mắt mọi người thôi nhé!
Nghe Hoàng My nói vậy, Ân Bạch đột nhiên lại buông cô ra, đầu vẫn cúi xuống, hai tay cậu lại nắm lấy hai tay của Hoàng My. Chợt suy nghĩ đến những người mình thân quen trong nhà hàng Mạch Tử này, cậu trầm mặc nói:
- Có thể nào chỉ hiện ra trong nhà thôi được không?
- Được rồi.
Hoàng My cười cười, khoé miệng hơi giật giật. Cô có cảm giác như mình đang nuôi một cậu chủ coi mình là đồ chơi biến hình.
Hiện ra cho người thường thấy cũng tốn linh lực đấy có biết không!?
Hệ thống nhìn một màn này, khoé miệng vô hình cũng muốn giật giật theo. Từ đó đến bây giờ nó vẫn gớm ghiếc mấy cái tình tiết cẩu lương của “2 vị chủ nhân” này.
Hoàng My và Ân Bạch quay lại gian nhà hàng, nơi ba người kia còn đang tất bật dọn dẹp dù chưa có mống khách nào.
- Hai người quay lại rồi à? Vừa đi đâu thế?
Kha Hồ là người duy nhất không ngạc nhiên về hình dáng thật của Hoàng My, ông vẫn như bình thường cư xử với hai người. Điều này cũng khiến cho Ân Bạch ngại ngùng vì mình vừa hành động không hay.
Hoàng My nhìn bao quát một lượt, thấy cả ba người kia đều đang nhìn về phía họ, cô mỉm cười, nhẹ nhàng chào hỏi:
- Lần đầu gặp mặt, giới thiệu lại chút, tôi là Minh Hoàng My. Mong mọi người sẽ quen với hình ảnh thật này của tôi.
Lời chào này khiến cho cả ba người kia đều ngơ ra. Dù sao đây cũng đúng là “lần đầu gặp mặt” của họ mà.
- Tôi quả thật chưa có lời chào chính thức nào đến cô Minh. Hình dáng thật của cô rất đẹp.
- Cảm ơn.
Hoàng My một nét đoan trang, hai nét dịu dàng đón nhận lời khen khách sáo của Kha Hồ. Có lẽ cô cũng không còn mấy hiềm nghi đối với những người này nên mới có thể thoải mái như vậy.
Phương Tuệ Mẫn và Dự Lân cũng tiến đến bắt tay và nói chuyện với Hoàng My. Dù gì lúc trước họ cũng chỉ biết làm lơ khi cô là một bóng ma luôn theo sát Ân Bạch, thi thoảng chỉ có thể nhìn hoặc nói thoáng vài câu chứ chưa bao giờ thật sự nói chuyện đối thoại như vậy cả.
Ân Bạch thấy mọi người “quý mến” Hoàng My như vậy thì cũng an tâm. Nhưng mà cậu vẫn phải giữ không cho cô đến quá gần người khác.
Dù sao thì thiên thần nhỏ của cậu cũng quá xinh đẹp rồi.
Một ngày làm việc bình thường trôi qua, hôm nay cũng chẳng có nhiều khách ra vào nhà hàng nên Kha Hồ cũng quyết định đóng cửa sớm và xem xét người đàn ông kì lạ kia như thế nào.
Sau khi nhà hàng đã đóng kín toàn bộ cửa, mọi người cũng đã quây quần ăn xong bữa tối, Kha Hồ đứng bên cạnh Phương Tuệ Mẫn, đặt tay lên vai cô ấy như an ủi.
Dự Lân đưa Phương Thành từ trong phòng cho khách ra gian nhà hàng. Ông ta đã chịu tác dụng của bùa chú được Ân Bạch dán khắp phòng mà ngủ li bi một ngày trên sàn nhà, không ăn uống bất cứ thứ gì, vì vậy cho nên khi thoát khỏi tác dụng của bùa chú, cũng là lúc Dự Lân dìu ông ta đến chỗ bàn ăn, ông ta liền đẩy Dự Lân ra mà lao vào ăn uống như hổ đói mà không quan tâm đến bất kì ai.
Mặc dù đã tính được tình huống này nên mới bày sẵn đồ ăn ra, nhưng thật sự cái cách ăn của ông ta cũng thật khiến người ta quá đau mắt đi.
So với mọi người tỏ vẻ khó chịu thì Phương Tuệ Mẫn tỏ vẻ mình đã quen với hình ảnh này, dù sao cũng chính vì ngày đó cô ấy nhìn Phương Thành ăn bằng cái cách dị dạng này nên ông ta mới muốn giết chết cô ấy.
Phương Tuệ Mẫn sợ ông ta đấy, nhưng thật sự thì cô lại hận ông ta nhiều hơn.
Nghĩ đến đây, Phương Tuệ Mẫn không tự chủ được mà cúi gằm mặt xuống, môi mím chặt, tay nắm chặt thành quyền.
- Tiểu Mẫn, chúng ta đứng xa một chút, không cần nhìn cũng được.
Kha Hồ biết Phương Tuệ Mẫn đang không vui, nhưng ông vốn cũng chỉ là một thẳng nam, chưa từng vợ con, càng không biết dỗ dành phụ nữ. Ông chỉ biết là ông sẽ phải giúp cho Phương Tuệ Mẫn vượt qua tâm ma này, bằng cách đối diện trực tiếp với nó.
Nhưng ông cũng không ngờ rằn, cách làm này của mình sẽ khiến cho một ngày nào đó của sau này ông suýt phải hối hận.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]