Vết thương trên lưỡi của Ngọc Ly khá nghiêm trọng. Cũng may là được bác sĩ kịp thời xử lí nên cũng không có vấn đề.
Vừa xuống may bay, Quân Diệp Trạch bế Ngọc Ly về biệt thự của mình. Nước Anh dần về mùa đông, từng cơn gió lạnh thoảng qua khiến lòng người cũng lạnh lẽo. Hàng cây ven dọc đường giờ đây dần trơ trụi cả lá, không còn xanh tươi nữa.
Chiếc xe rẽ vào một biệt thự cổ kính ngay giữ trung tâm thành phố. Quân Diệp Trạch bế cô xuống xe, bước vội nhanh về căn phòng lớn. Vừa đặt Ngọc Ly xuống giường, cô lập tức mở mắt ra.
- Em tỉnh rồi à? Có đói không? Tôi sai người làm đi hầm chút cháo cho em.
Ngọc Ly không nói gì. Ánh mắt của cô như người vô hồn muốn đứng dậy ra ngoài. Nhưng Quân Diệp Trạch lại nắm lấy bả vai của cô ấn xuống giường.
- Tôi không phải Ngọc Thanh!
- Được rồi, vết thương của em vừa được xử lí. Vậy nên em hãy nói ít đi kẻo nó lại chảy máu. Anh sẽ xuống hầm canh gà em thích nhất.
Quả thực hiện tại cô quá bất lực. Cô không phải Ngọc Thanh. Tên này quá cố chấp! Cô không có thích ăn canh gà hầm.
Đợi Quân Diệp Trạch ra ngoài, Ngọc Ly đứng dậy định ra mở cửa. Nhưng mở mãi không được. Quân Diệp Trạch đã khóa bên ngoài khiến cô không thể ra ngoài. Căn phòng này được thiết kế theo kiểu khép kín. Cô căn bản không thoát khỏi đây.
Ngọc Ly không quay lại giường mà ngồi thu mình ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-sung-tan-cung-cua-su-so-hai/3066954/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.