Thẩm Anh Vi tỉnh lại với thân thể đau nhức, đầu cô như muốn nứt toác ra, chân tay cũng không còn sức lực để nhấc lên.
Cô cố mở to mắt, nhưng cố mãi xung quanh cũng chỉ là một khoảng mù mờ, cô gái nhỏ mệt mỏi và chán nản.
Đột nhiên đâu đó vang lên tiếng gọi thân thương khiến cô phải bừng tỉnh: "Vi Vi..."
"Vi Vi, xin em hãy tỉnh lại."
Bàn tay cô được người đó nâng lên, áp vào khuôn mặt nóng ấm, bên tai lại là những tiếng vang nỉ non. Người đó là ai? Cô không biết, tại sao cô không nhớ gì cả...
Cô hoang mang và bất lực...
Thẩm Anh Vi mở mắt ra, ánh sáng mặt trời chiếu sáng ngập căn phòng bệnh trắng toát, có vẻ người đàn ông kia thấy cô bị nắng chiếu đến khó chịu, anh ta lập tức đứng dậy đóng rèm cửa.
"Vi Vi, em tỉnh rồi."
Thẩm Anh Vi nhìn lên, là một người đàn ông tuấn tú và trầm ổn, mang một đôi mắt ngập tràn sự ôn nhu và yêu thương. Cô muốn hỏi anh là ai, nhưng vừa mở miệng cô gái đã ho sặc sụa: "Khụ...khụ..."
Hoắc Thiếu Dực thấy cô như vậy liền đỡ lấy lưng cô, vuốt lưng cho cô có thể thở dễ dàng hơn, sau khi cô bớt ho, anh với tay rót một cốc nước kề sát miệng cô.
Có vẻ cô rất khát, vừa được anh đỡ lên uống nước đã uống một hơi lớn.
"Uống từ từ...lát hết anh lại rót cho em."
Thẩm Anh Vi uống hết một cốc lớn mới thấy cổ họng thông thoáng hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-sung-phu-nhan-tong-tai/2971956/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.