Hoắc Thiếu Dực vô cùng nhẹ nhàng đánh thức bà xã của mình: "Bà xã, về nhà rồi."
Thẩm Anh Vi nghe anh gọi, mở to đôi mắt còn ngái ngủ, cô đưa tay lên dụi mắt, gật gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.
Theo Hoắc Thiếu Dực xuống xe, cô nhìn thấy rất nhiều người đang cúi đầu chào mình.
"Hoan nghênh Thiếu gia cùng thiếu phu nhân về nhà."
Sở dĩ gọi Hoắc Thiếu Dực là thiếu gia vì Trương quản gia vốn từng là quản gia của nhà chính, sau mới theo anh về đây. Gọi cha của Hoắc Thiếu Dực là lão gia thì đương nhiên sẽ gọi anh là thiếu gia.
Đến lúc hai mươi tuổi Hoắc Thiếu Dực đã không ở trong nhà chính của Hoắc gia nữa mà chuyển đến đây.
Thứ nhất là thuận tiện cho việc đến công ti, anh đang là Tổng giám đốc điều hành công ti Hoắc thị, còn nhà chính lại ở vùng ngoại ô thành phố A khiến việc đi lại của anh có phần không tiện.
Hoắc Thiếu Dực chỉ gật đầu một cái, ôm lấy Thẩm Anh Vi như lúc đầu. Lúc này Thẩm Anh Vi giãy ra muốn anh thả mình xuống anh cũng không chịu.
"Anh bỏ em xuống, em tự đi được."
"Ngoan nào, anh ôm em lên phòng."
Thẩm Anh Vi không đấu lại với anh, sau một hồi vặn vẹo trong lồng ngực rắn chắc hữu lực đó. Cô mệt đến mức thở phì phò, không thèm chấp anh, anh muốn làm gì thì làm.
Hoắc Thiếu Dực vừa đi vừa giới thiệu cho cô: "Đây là bác Trương, là quản gia của nhà chúng ta, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-sung-phu-nhan-tong-tai/2971950/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.