Chờ đến lúc trời sắp tối Hoắc Thiếu Dực mới mang Thẩm Anh Vi về. Khi ra ngoài, khuôn mặt cô gái rạng rỡ thấy rõ.
Hiển nhiên cô đã không còn băn khoăn về mối quan hệ với người nhà nữa. Duy chỉ có cậu em Thẩm Anh Kiệt là cô chưa gặp được, nghe mẹ nói cuối tuần cậu sẽ từ trường về, lúc đó cô sẽ sang thăm cậu.
Hoặc Thiếu Dực sủng nịch vuốt má cô, ôm cô vào lòng để tránh gió.
"Sao em ra ngoài mà không chịu mặc thêm áo vào?"
Yếu ớt như vậy, anh không muốn cô gái nhỏ của mình đổ bệnh.
Nhưng Thẩm Anh Vi thấy anh lo lắng dư thừa, trời đã không quá lạnh như mùa đông. Không khí xuân cũng đã tới rồi, anh còn lo gió sẽ thổi làm cô bị bệnh nữa chứ.
"Không lạnh mà." Cô nhỏ bĩu môi không cho là đúng.
"Đừng quên em vừa mới ốm dậy đấy."
Hoắc Thiếu Dực cởi áo ra khoác lên người cô, chỉ còn một đoạn ngắn nữa là đến chỗ xe đang chờ hai người ở ngoài kia rồi. Cô muốn cởi ra lại bị anh túm lại, ôm chặt không cho cô động đậy.
Bà xã ầm ĩ như vậy cũng rất tốt, Hoắc Thiếu Dực tự thấy đây là tình thú của những cặp vợ chồng. Nghĩ thế nào lại nghĩ đến giấy đăng kí kết hôn, anh cúi đầu nói nhỏ.
"Vi Vi."
"Sao vậy ạ?"
Cô ngước mắt lên, đôi mắt cô giống như biết cười vậy, lúc nào cũng vui vẻ và lạc quan, có lẽ đây là điều Hoắc Thiếu Dực thích ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-sung-phu-nhan-tong-tai/2971939/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.