Hai người đẩy qua đẩy lại, Thẩm Anh Vi không nhường, Hoắc Thiếu Dực không muốn, thế là cả hai ôm nhau ra sofa nằm ngủ để lại chiếc giường trống không.
May mà sofa phòng họ rất rộng, nhưng Hoắc Thiếu Dực cứ cố áp sát vào chỗ Thẩm Anh Vi.
"Phạt anh như vậy em đã vui hơn chưa?"
Thực sự...thực sự chỉ muốn táng cho anh một cái.
Thẩm Anh Vi không thèm đếm xỉa đến anh, quay người sang phía bên kia ngủ một giấc thật ngon.
Sáng mai người này còn đòi đi đăng kí kết hôn, vì vậy không thể để anh tiếp tục càn quấy được.
Nhưng người muốn yên mà người kia vẫn chẳng ngừng động, đang lúc cô thiu thiu ngủ chợt nhận ra bàn tay của người đàn ông kia đang bắt đầu có dấu hiệu vượt rào.
Tay anh tóm lấy váy ngủ mỏng manh của cô, đầu cũng vùi vào cần cổ trắng nõn của người con gái.
"Vợ ơi..."
"Anh ngủ đi." Thẩm Anh Vi đập một cái vào tay anh, cô đang buồn ngủ nên lười so đo với anh.
Nhưng anh nào chịu, tay lại tiếp tục di chuyển hết nơi này đến nơi khác.
Đầu tiên anh vuốt ve dọc sống lưng cô khiến cô phải cong người vì nhột, một bên váy ngủ đã trễ xuống, xương quai xanh như ẩn như hiện, tinh tế mà đẹp đẽ.
Đến lúc bàn tay to lớn đó phủ lên một bên ngực cô, Thẩm Anh Vi mới ngượng ngùng xoay người muốn đẩy anh ra.
"Anh đang làm cái gì vậy hả?"
Thật không thể chịu nổi người đàn ông này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-sung-phu-nhan-tong-tai/2971934/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.