Dù cho Thẩm Anh Vi có giãy giụa thế nào cũng không làm Hoắc Thiếu dừng tay.
Khoảnh khắc anh dùng sợi xích vàng đó khóa vào chân mình, cô cảm thấy lạnh lẽo đến thấu xương.
"Thiếu Dực..."
Có lẽ cô đã đánh giá thấp sự đáng sợ của anh, cô gần như đã bỏ qua những cử chỉ nhỏ nhặt nhất của người đàn ông này.
Cho đến giờ phút đây, cô mới thực sự cảm thấy mình chưa hoàn toàn thấu nổi những cảm xúc bên trong Hoắc Thiếu Dực.
Trước đây anh ngụy trang quá kĩ, ở trước mặt cô, anh là một người chồng ôn nhu và tình cảm, anh nâng niu cô, chiều chuộng và lúc nào cũng quây cô lại trong phạm vi của mình.
Bây giờ Hoắc Thiếu Dực mới bộc lộ rõ ràng. Không phải anh không còn yêu mình, mà phần yêu đó còn có thêm một phần chiếm hữu quá mức.
Mặc cho cô nói thế nào, có gọi tên anh ra sao anh vẫn không để ý, xích vàng được trói bên chân trái của cô và được cố định ở một góc tường cách đó không xa.
Sợi xích này không thắt quá chặt nên không gây cho người ta đau đớn, nhưng thay vào đó là sự khó chịu.
Không ai thích bị giam cầm như vậy, kể cả khi biết anh không tổn thương mình, chỉ là anh quá sợ cô bỏ chạy nên mới làm ra hành động như vậy nhưng trong thâm tâm cô vẫn cảm thấy mệt mỏi.
Điều này gián tiếp khẳng định anh không tin tưởng cô, anh không tin cô yêu anh, không tin cô chấp nhận ở lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-sung-phu-nhan-tong-tai/2971906/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.