Thẩm Anh Vi nhìn cô gái đang nói chuyện với mình, khi nghe cô ấy giới thiệu bản thân là Ninh Diệu Diệu, cô cũng không keo kiệt nụ cười trên mặt mà chào hỏi lại.
"Gọi tôi là Anh Vi được rồi."
"Được, vậy cũng gọi tôi là Diệu Diệu đi."
Ninh Diệu Diệu trước nay ở trường không có nhiều bạn, một phần vì cô ấy trông lúc nào cũng lạnh nhạt không quan tâm mọi thứ, phần còn lại vì cô ấy là con gái của Ninh gia.
Ninh gia so với những gia tộc đẳng cấp của giới hào môn thì không với tới, nhưng so với những gia đình bình thường trong thành phố quả thực vẫn là một khoảng cách xa lạ.
Những người xung quanh Ninh Diệu Diệu đa phần sẽ mang thêm phần nịnh nọt cô ấy, vì vậy nên mới không có một người bạn đại học thực sự.
Nhưng không biết vì sao lúc gặp Thẩm Anh Vi ở đây cô ấy lại muốn kết bạn. Có thể vì ngày đó biết chị gái mình muốn tìm cách ngáng chân cô gái họ Thẩm đây nên mới sinh ra một phần muốn che chở.
Trước đây hai chị em nhà họ Ninh không hòa hợp, Ninh Diễm Thanh không thích cô em gái này, ba mẹ trong nhà cũng chẳng quan tâm. Vì lí do đó trong lòng Ninh Diệu Diệu dù không ghét chị ấy nhưng vẫn khó lòng mà thích nổi.
Nói cô ấy không tốt cũng được, nhưng làm sao có thể thích nổi người lúc nào cũng chán ghét và muốn đạp đổ mình. Có thể lần dặn dò lúc ở nhà chính đó đã là lời cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-sung-phu-nhan-tong-tai/2971896/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.