Nhìn Hoắc Thiếu Dực đã đứng dậy rời đi mà Lương Minh Phàm vẫn chưa thể hoàn hồn lại.
Hắn đưa tay lên sờ vị trí tim của mình một chút, rồi nở một nụ cười khổ sở.
Không ngờ bản thân cũng có ngày rơi vào tình huống này. Bị Hoắc Thiếu Dực ngang nhiên đè ép, uy hiếp, bị người đàn ông đó nắm được điểm yếu mà mình không muốn lộ ra nhất.
Trong lòng có bao cảm xúc ngổn ngang, tuy có không cam lòng, không muốn chấp nhận sự thật, nhưng tự nhiên hắn ta không ngu ngốc đến mức một lần nữa đi khiêu chiến sức nhẫn nại của Hoắc thiếu gia đó.
Lương Minh Phàm giống như kiệt sức, ngả người ra sau ghế rồi thở dài.
Nếu Hoắc tổng đã lên tiếng thì lần sau nếu Lương gia còn đắc tội sẽ không nhẹ nhàng như bây giờ.
Nghĩ đến đứa em gái cứng đầu cứng cổ lúc nào cũng muốn tìm đường chết, Lương Minh Phàm càng đau đầu hơn.
Nhưng hơn hết vẫn là khao khát muốn vươn mình, chỉ cần hắn ta đưa Lương gia lớn mạnh, chỉ cần Lương gia có thể ngang hàng với Hoắc gia là được.
Nếu như vậy, sẽ không còn phải chịu sự đè ép của ai nữa.
Nhưng nghĩ là một chuyện, làm lại là một chuyện khác, bây giờ khoảng cách của hai nhà quá xa.
Dù thêm chục năm cũng chưa chắc sẽ đuổi kịp, mà Lương gia cũng không có ai là đặc biệt nổi bật, ba của hắn ta chỉ có thể duy trì Lương gia không đi xuống chứ không thể kéo nó lên quá cao.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-sung-phu-nhan-tong-tai/2971860/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.