Thẩm Anh Vi nghe giọng anh như vậy, biết Hoắc Thiếu Dực đã chuẩn bị sẵn một bài để giảng giải cho mình rồi.
Quả nhiên, tiếp theo đó là một câu không ngừng nghỉ của ông xã nhà mình.
"Em có biết bây giờ mấy giờ rồi không mà còn chưa về nhà hả? Bên ngoài rất nguy hiểm, anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, không được chạy loạn khắp nơi, không được đi một mình lúc trời tối. Đến giờ cơm thì phải ngoan ngoãn về nhà ăn cơm, không được bỏ bữa, cứ như vậy làm sao mà lớn được?"
Thực ra Thẩm Anh Vi rất muốn nói, cô đã lớn rồi, chỉ có mỗi anh là coi cô như trẻ con mà thôi.
Nhưng mỗi tội cô không có cơ hội nói mấy lời ấy, mỗi lúc định phản bác như thế, Hoắc thiếu gia nhà cô sẽ đưa ra chục lí do để chứng minh cô còn nhỏ lắm, nên nghiêm túc đàng hoàng nghe lời người lớn đi nghe chưa.
Chẳng hiểu sao khi nghe được lời ông xã từ phía bên kia truyền tới, cõi lòng đang gợn sóng của cô lại yên bình thấy lạ.
Hoắc Thiếu Dực luôn giúp cô bình ổn tâm tình lại mang lại cho người ta cảm giác yên tâm không nói thành lời.
Thẩm Anh Vi dở khóc dở cười, biết không nên phản bác anh lúc này, nếu không Hoắc thiếu gia nhà cô sẽ lại dạy dỗ cô cho mà xem. Lúc này nhận sai mới là chí lí, ông xã dễ mềm lòng nhất với điệu bộ này của cô, cô hiểu điều đó mà.
"Em sai rồi, lần sau em sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-sung-phu-nhan-tong-tai/2971627/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.