Thẩm Anh Vi tuy không bị bịt miệng nữa nhưng vẫn bị trói gô vào một góc trong căn nhà kho bỏ hoang tồi tàn này.
Tay cô bị trói đến phát đau, lúc cọ xát còn có cảm giác đã rướm máu, chân cũng bị bọn chúng trói lại mấy vòng cho chắc chắn.
Vì vậy giờ đây Thẩm Anh Vi chẳng làm được gì cả, cô mệt mỏi dựa đầu vào bức tường rêu phía sau, nền nhà ẩm ướt khiến cả người cô đều có cảm giác không thoải mái.
Trong căn nhà kho mờ mịt này luôn bốc lên mùi ẩm mốc cùng mùi ngai ngái nào đó cứ quanh quẩn vấn vít khiến người ta hít thở không thông.
Sắc trời đã không còn sáng nên một người sợ bóng tối lại bị nhốt một mình ở đây như Thẩm Anh Vi càng cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết.
Thẩm Anh Vi chỉ ngồi thừ mình ở đó, cô không cố gắng tìm cách tháo dây thừng phía sau nữa, vì cô biết nếu cô càng giãy giụa thì nó càng chặt lại. Mà xung quanh chẳng có vật gì sắc nhọn để cho cô mài dây.
Nhìn cánh cửa sổ hoen rỉ phía bên kia, cô biết nếu muốn trốn thì nhất định phải đi từ cửa đó.
Cửa chính khả năng sẽ đụng mặt bọn bắt cóc, một mình cô không đủ sức để chống lại một tên chứ đừng nói là mấy tên.
Cô thử cúi người xuống, hai chân co lên để nút thắt ở chỗ cổ chân dễ dàng lộ ra.
Thẩm Anh Vi dùng răng để tháo nút buộc, dù biết việc này là ngu ngốc, khả năng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-sung-phu-nhan-tong-tai/2971614/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.