Thẩm thị vẫn loạn như trước, Hạ Thẩm một chút cũng không nương tay với người ba trên danh nghĩa này của mình.
Trong mắt anh ta, người ba này rất đáng giận, không xứng đáng để anh gọi là ba.
Mẹ anh ta đã sống một cuộc sống rất đau khổ chỉ vì gặp gỡ người đàn ông thành đạt này, nếu như không có ông ta thì mẹ sẽ không phải khổ sở như thế.
Vì lí gì ông ta có thể sống rất hạnh phúc, có vợ con đuề huề, có gia sản lớn bạc tỉ, có hơi ấm quẩn quanh.
Còn mẹ của anh ta thì cái gì cũng không có, làm lụng quanh năm suốt tháng chỉ để nuôi anh ta khôn lớn, trở thành một người con có ăn có học, Hạ Thẩm từng hỏi tại sao tên mình lại như vậy thì bà nói, Hạ là họ của mẹ, còn Thẩm là họ của người bà yêu nhất.
Tuy người đó không cần bà nữa, nhưng bà vẫn rất yêu.
Khi đó Hạ Thẩm còn nhỏ không biết gì, đợi sau này lớn lên, nhìn khuôn mặt tái nhợt cùng bàn tay gầy gò của mẹ, anh ta chỉ cảm thấy xót xa. Tại sao mẹ lại yêu thương một người đàn ông như thế, tại sao biết người ta đã đủ đầy rồi, biết người ta không cần mình rồi mà bà vẫn cứ không chịu quay đầu.
Hạ Thẩm không biết, nhưng đến lúc mẹ mất đi, bà nắm tay anh nói anh nhất định phải sống thật hạnh phúc, nói anh đừng canh cánh mọi chuyện ở trong lòng, như vậy bà mới có thể nhắm mắt xuôi tay.
Hạ Thẩm xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-sung-phu-nhan-tong-tai/2971213/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.