Sau mây đen là bầu trời xanh lam, Mộ Dung Diệp của Liên Vân sơn trang thu mua một lô trà của phủ Tĩnh An. Năm nghìn cân trà này tạo ra một làn sóng kích thích, nhanh chóng gây được sự chú ý của nhiều người. Những thương nhân lúc trước nghi ngờ phẩm chất hàng hóa của Thượng Quan Cẩm lại tiếp tục giao dịch với hắn. Những lời bàn tán cũng biến mất, Mộ Dung Diệp ở kinh thành là quý tộc rất có danh tiếng, nếu hắn đồng ý hợp tác với Thượng Quan Cẩm, có thể thấy được chất lượng trà tốt, vấn đề lần trước chỉ e là hiểu lầm. Lý quản gia cũng công khai tuyên bố, sở dĩ lô trà cấp cho Dịch Liên Hào xảy ra vấn đề là vì chuyến hàng đầu tiên bị thổ phỉ cướp, sợ chậm tiến độ giao hàng nên vội càng đưa hàng hóa trong cửa hàng mang đi nhưng họa vô đơn chí, trên đường đi mưa lớn kéo dài, một phần lô hàng bị ẩm, mà kinh thành cách Lạc Dương quá xa, ba ngày sau trong phủ mới nhận được tin tức, đã tiến hành thương thảo, đã bồi thường còn giảm giá phần hàng bị ẩm, lại lần nữa xin lỗi Dịch Liên Hào. Biết được thái độ xử lý vấn đề của phủ Tĩnh An, thương nhân bán trà toàn quốc khẳng định, vốn lá trà có vấn đề không phải do Thượng Quan Cẩm. Lô trà bị thổ phỉ cướp đoạt đã tổn thất rất lớn, nhưng vì muốn giữ uy tín theo giao kèo ban đầu, hắn đã phái người giao tiếp một lô, bất đắc dĩ gặp những đợt mưa xối xả trên đường làm lá trà bị ẩm, vấn đề này Thượng Quan Cẩm khẳng định không thể đoán trước. Những người làm ăn sau khi biết tình huống đều có thể thông cảm cho nhau, vậy mà Dịch Liên Hào cắn chặt không tha, đi khắp nơi trong kinh thành nói Thượng Quan Cẩm bán loại trà chất lượng thấp, khiến việc buôn bán đối phương gặp khó khăn, danh dự bị hao tổn. Nói thế nào cũng là người lòng dạ hẹp hòi, ích kỷ nhỏ nhen, những thương nhân thương cảm cho Dịch Liên Hào trước kia đều hủy đơn hàng với hắn. Chuyện làm ăn gặp trắc trở của phủ Tĩnh An cứ thế khép lại, buôn bán lá trà trở lại thịnh vượng như xưa, ngay cả việc buôn bán những hàng hóa khác cũng phát triển thuận lợi, vô số thương nhân nghe tiếng tìm đến Thượng Quan Cẩm đặt hàng, người trong phủ tiếp tục bận rộn như thường. Đường Chấn Đông ngồi trong thư phòng nghiền mực cho Thượng Quan Cẩm, nói, “Nếu ban đầu là hiểu lầm, sao lúc đó không giải thích rõ ràng?” Thượng Quan Cẩm vẻ mặt trước sau như một thong dong nói, “Lô trà đưa đi kinh thành, đường xá xa xôi, rất nhiều chuyện không thể tự mình lường trước, nếu lúc đó ta giải thích nhiều sẽ khiến họ bất mãn, cho rằng ta mượn cớ trốn tránh trách nhiệm, sau này muốn hợp tác sẽ không có cơ hội.” Đường Chấn Đông ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Cẩm, trong lòng đã không còn cố kỵ, “Cho nên lúc buôn bán tuột dốc ngươi tìm gặp Mộ Dung Diệp, mong hắn có thể đặt hàng, như vậy, dư luận sẽ tiêu tán.” “Đúng vậy.” Thượng Quan Cẩm mỉm cười. Đường Chấn Đông nhướng mày, “Nhưng tại sao hắn đồng ý mua trà của ngươi?”. Mặc dù Đường Chấn Đông chưa từng gặp Mộ Dung Diệp nhưng có nghe thấy danh tiếng Liên Vân sơn trang ở kinh thành, thế lực, địa vị và danh tiếng truyền xa, hợp tác với hắn chỉ có lợi mà không có hại. Thượng Quan Cẩm cười nhàn nhạt, nói, “Hắn buôn bán trà ở kinh thành, quy mô rất lớn, vì lần hợp tác này, hắn tự mình đến Lạc Dương xem trà. Chất lượng trà khiến hắn rất hài lòng, ta lại đưa ra giá cả phải chăng, sao hắn lại không hợp tác.” Đường Chấn Đông hiểu tại sao Mộ Dung Diệp đồng ý hợp tác với Thượng Quan Cẩm, nhưng rõ ràng là lợi dụng hắn để mở rộng thị trường ở kinh thành, lại còn đánh tan những lời gièm pha lúc trước. Đường Chấn Đông hỏi, “Mộ Dung Diệp biết ngươi lợi dụng hắn sao?” Thượng Quan Cầm cầm bút lông bắt đầu viết thư, thuận tiện trả lời câu hỏi của hắn, “Đây là hai bên hợp tác cùng có lợi.” “A?” Đường Chấn Đông không quá hiểu đạo lý trong đó. Thượng Quan Cẩm nhẹ nhàng nói chầm chậm, “Chất lượng lá trà của ta không kém, danh tiếng lan rộng, ngay cả lô hàng đặt mua của ta lúc trước đã tiêu thụ hết sạch, hắn buôn bán kiếm được nhiều lợi nhuận, tại sao phải oán trách ta.” “Ngươi không hổ là thương nhân.” Đường Chấn Đông cảm thán. Hắn cứ nghĩ chuyện buôn bán lần này ảnh hưởng lớn, thậm chí đã nghĩ đến tình huống xấu nhất, nhưng không ngờ Thượng Quan Cẩm lại có thể ngăn cơn sóng dữ, nghịch chuyển càn khôn, biến cục diện ảm đạm trở nên hoàn mỹ. Vẻ mặt Thượng Quan Cẩm hờ hững nhìn tờ giấy trên bàn, “Thương nhân theo đuổi lợi ích, nhưng việc buôn bán phải có chữ tín, nếu không không ai dám qua lại.” Hắn ngẩng đầu hỏi, “Cảm thấy tốt hơn chưa?” Đường Chấn Đông nhíu mày, “Đã không sao rồi.” Bị Thượng Quan Cẩm mãnh liệt nhào lộn của một đêm, khắp người đầy mồ hôi, ngủ một giấc ngon, tỉnh dậy cả người thoải mái, cơ thể không còn cảm thấy khó chịu. Thượng Quan Cẩm quan tâm hỏi han, “Chân phải có thể cử động không?” “Đương nhiên.” Đường Chấn Đông dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Thượng Quan Cẩm, “Ngươi không cần lo lắng cho ta như vậy, ta không phải là cô nương yếu ớt.” Thượng Quan Cẩm trách cứ nói, “Ai bảo ngươi đau cũng không nói cho ta biết.” Hôm đó Thượng Quan Cẩm cứu Đường Chấn Đông trở về chân hắn bị thương, bôi một lớp dược (thuốc) dày lên chân hắn, thấy hắn tỉnh lại hoạt động bình thường nhưng vẫn lo lắng, chỉ lo Đường Chấn Đông kiên cường tỏ vẻ cho mình xem. “Chỉ một lần thôi, sao ngươi nhớ kỹ vậy.” Đường Chấn Đông tiếp cận gần Thượng Quan Cẩm, nói, không nhớ ra lần đến Thụy Lệ chân hắn cũng bị thương, sau khi Thượng Quan Cẩm biết thì sắc mặt trở nên xấu xí. Nghĩ đến Thượng Quan Cẩm vì lo cho mình mới quở trách, hắn cảm thấy trong lòng tràn ngập ấm áp. Thượng Quan Cẩm quay đầu lại hôn hắn một chút, dịu dàng tình tứ nói, “Ta lo lắng, ngươi mới nhớ kỹ.” Khóe miệng Đường Chấn Đông khẽ nhếch lên, chú ý Thượng Quan Cẩm đã viết xong thư, nhịn không được mà hỏi, “Ngươi muốn đưa thư cho ai?” Thượng Quan Cẩm do dự một chút, rồi thản nhiên nói với Đường Chấn Đông, “Cách đây không lâu Giang Bùi Lẫm đặt trước rất nhiều đồ ngọc trong phường, trong cửa hàng hàng hóa thiếu rất nhiều, ta gửi thư cho Phượng Liên Mạc đặt thêm một lô hàng hóa.” “Lần này Giang Bùi Lẫm giúp ngươi, nhưng ta vẫn không có hảo cảm với hắn.” Đường Chấn Đông vẻ mặt sâu sắc, nói. Thượng Quan Cẩm biết hắn không để tâm đến Giang Bùi Lẫm, đuôi lông mày lẫn khóe mắt đều ngập tràn ý cười, “Đồ ngốc, ngươi có hảo cảm với ta là được rồi.” Thấy Đường Chấn Đông vẫn không vui, hắn liền bảo Lâm Thanh vừa mới về phủ đến Thụy Lệ. Người ta nói ngọc bích tốt sản sinh ở Thụy Lệ, Thượng Quan Cẩm đặt mua của Phượng Liên Mạc một lô hàng. Phượng Liên Mạc biết chuyện buôn bán của Thượng Quan Cẩm vừa gặp sóng gió, đặc biệt chuyển cho Thượng Quan Cẩm một lô đồ ngọc mới. Lô hàng ngày ngoại trừ phường đồ ngọc của Thượng Quan Cẩm thì các nơi khác không có kiểu dáng đồng dạng. Hành động này triệt để kích hoạt danh tiếng của phường đồ ngọc. Người trong thành Lạc Dương bàn luận về phường đồ ngọc của Thượng Quan Cẩm. Hàng hóa của hắn mua ở sơn trang Thụy Lệ, lại do trang chủ Phượng Liên Mạc đích thân đưa tới, như vậy phường đồ ngọc chủ yếu là hàng thật, tốt xấu cũng ít hàng giả so với những nơi khác. Dân chúng lúc trước còn nghi ngờ tính thật giả của đồ ngọc bây giờ đổ xô đến mua hàng, phát hiện giá bán đồ ngọc rất hợp lý, tìm được ngọc hợp mắt sẽ mua. Bỗng chốc, khách nhân tràn đầy, đông như trẩy hội, đến nỗi khiến Tô Các phường mở phía đối diện buôn bán không bằng trước. Nghe nói ngọc bên trong đều là hàng thật nhưng phá giá bán rẻ tiền, ông chủ bị thua lỗ, hiện tại chuyện làm ăn bết bát, ông chủ cũng không muốn vung tiền qua cửa sổ liền ngừng hoạt động. Đường Chấn Đông ngồi trong phòng khách, nhìn Thượng Quan Cẩm đang thay y phục, “Sắc mặt của ngươi không tốt, đêm nay còn muốn đi gặp Phượng Liên Mạc sao?” Thượng Quan Cẩm nghiên người đi, không để Đường Chấn Đông nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của mình, nói, “Không sao, hiếm khi Phượng Liên Mạc mới đến thành Lạc Dương, nói thế nào cũng phải gặp mặt.” Đường Chấn Đông tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Bởi vì ngươi đưa ngọc đen cho hắn, hắn mới vội vàng đến gặp ngươi.” Những người làm ăn này cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam, không có lợi ích bọn họ chắc chắn không tình nguyện nhúng chàm. Thượng Quan Cẩm để tâm mà cười. Đường Chấn Đông lại hỏi, “Chẳng lẽ ngươi không tiếc?” Lúc trước mang ngọc đen trở về vì muốn dùng khi cấp bách, mà bây giờ tình trạng chưa đến mức phải bán đi. Thượng Quan Cẩm mặc y phục chỉnh tề đi tới, vẻ mặt hắn nhàn nhạt, không có chút tiếc nuối nào vì nhượng lại ngọc. Thượng Quan Cẩm nói, “Nếu hắn yêu thích ngọc đen, hiện tại vừa lúc cần hắn, giúp người toại nguyện một lần có hại gì đâu.” “Suy nghĩ của ngươi luôn rất khác người bình thường.” Nếu là người bình thường, cho dù là phú thương yêu thích bảo vật, bọn họ không nhất định sẽ bán đi, trừ phi bất đắc dĩ hoặc nghèo túng chán nản, nhưng Thượng Quan Cẩm lại giống như chẳng để tâm đến báu vật. Thượng quan Cẩm nheo mắt nhìn Đường Chấn Đông, nói, “Ngọc thạch thô trong sơn trang Thụy Lệ của Phượng Liên Mạc nhiều không kể xiết, rảnh rỗi chúng ta đến đó lần nữa, biết đâu lại có thể tìm được một khối ngọc tốt.” Đường Chấn Đông khẽ thở dài, “Nếu hắn nghe được câu này của ngươi, chắc chắn sẽ tức chết.” “Nhưng ta đặc biệt trông nom việc buôn bán của hắn, dù thế nào hắn cũng nên thịnh tình khoản đãi.” “Đó là chuyện hắn nên làm.” Ánh mắt Thượng Quan Cẩm tốt như vậy, nếu đi sơn trang Thụy Lệ lần nữa không chừng còn chọn được loại ngọc còn tốt hơn ngọc đen, thảo nào Phượng Liên Mặc tình nguyện giúp đỡ, hơn nữa phường đồ ngọc của Thượng Quan Cẩm buôn bán rất tốt, về lâu về dài mà nói hi sinh một khối ngọc cũng không sao cả. Lúc này, Lý quản gia tiến vào thông báo xe ngựa đã chuẩn bị xong, Thượng Quan Cẩm quay đầu lại nhìn Đường Chấn Đông, “Ngươi muốn đi cùng không?” Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Hôm qua chúng ta về muộn, hay là ngươi đi nghỉ sớm đi, ta rất nhanh sẽ quay lại.” “Ta đi cùng ngươi.” Đường Chấn Đông nhìn khuôn mặt tái nhợt của Thượng Quan Cẩm, lo lắng cho tình trạng sức khỏe của hắn. Thượng Quan Cẩm mở miệng định khuyên nhủ Đường Chấn Đông nhưng thấy ánh mắt kiên quyết của hắn thì không nói gì nữa, kéo hắn ra khỏi phủ, lên xe ngựa chạy tới lầu Thiên Hương. Xuống xe ngựa, tiểu tư đưa họ đến gian phòng đã đặt trước. Đường Chấn Đông từng tới lầu Thiên Hương. Hắn vẫn cảm thấy trang trí quá xa xỉ, trong phòng rộng rãi sáng sủa, khắp nơi lộng lẫy, chiếc bàn vuông làm bằng ngọc xanh, trên bàn bày đầy sơn hào hải vị cùng một hũ rượu. Phượng Liên Mạc thấy Thượng Quan Cẩm đến, cười thản nhân, “Lâu không gặp, Thượng Quan công tử vẫn khách sáo như trước, ta đến mới biết ngươi đặt trước bàn ăn này rồi.” Vẻ mặt Thượng Quan Cẩm sáng sủa, hắn nói, “Ngươi đến Lạc Dương, theo lẽ ta nên khoản đãi ngươi.” Nếu không biết tính Thượng Quan Cẩm có lẽ cho rằng hắn lạnh nhạt khó ở chung, cũng may Phượng Liên Mạc đã tiếp xúc với hắn, đã quen với thái độ của hắn, thấy hắn mang theo Đường Chấn Đông, liền nói với Đường Chấn Đông vài câu, hành động tỏ vẻ thân mật. Con ngươi Thượng Quan Cẩm co lại, che chắn Đường Chấn Đông về sau người, toàn thân tỏa ra hơi lạnh buốt giá, giống như đồ sứ hắn nâng niu trong tay cũng sợ vỡ bị nhìn trộm. Thái độ như vậy làm Phượng Liên Mạc bật cười, nói một câu, “Lần đầu thấy ngươi căng thẳng như vậy.” Mình chỉ nhiệt tình với Đường Chấn Đông một chút, Thượng Quan Cẩm lại như con thú hoang hầm hừ hăm dọa, Phượng Liên Mạc cười nói, “Ngồi xuống đi, khó có dịp gặp nhau.” Ba người ngồi xuống, vừa ăn vừa nói chuyện. Phượng Liên Mạc rót rượu cùng uống với Thượng Quan Cẩm. Mở đầu câu chuyện là sự sầm uất náo nhiệt của thành Lạc Dương, hắn cảm thán hối hận hai năm không đến một lần, lại nói chuyện buôn bán ngọc những năm gần đây, cuối cùng Phượng Liên Mạc đề cập đến khối ngọc đen vô giá. Hành động và lời nói đều tràn đầy yêu thích, hắn hi vọng Thượng Quan Cẩm có thể nhượng lại với giá cả hợp lý, mà Thượng Quan Cẩm cũng yêu cầu Phượng Liên Mạc tăng thêm chiết khấu hàng hóa. Có qua có lại, hai người nói chuyện nhiệt tình, từng chén từng chén rượu cạn sạch, cuối cùng hai bên đều nhường một bước. Thượng Quan Cẩm đồng ý bán khối ngọc đen với giá ba trăm vạn, Phượng Liên Mạc đáp ứng chiết khấu thêm cho đồ ngọc sơn trang hắn bán, sau đó hai người ký kết giao kèo, chuyện làm ăn cứ như thế được xác định. Phượng Liên Mạc nhìn về phía Đường Chấn Đông bị bọn họ bỏ quên nãy giờ. Đường Chấn Đông chú ý ánh mắt của Phượng Liên Mạc, lễ phép cười, làn môi mềm mại trơn bóng của hắn phát ra ánh sáng càng làm hắn nhìn vô cùng anh tuấn. Phượng Liên Mạc không khỏi nheo đôi mắt đẹp đẽ của hắn, so với lần gặp gỡ trước, Đường Chấn Đông càng tỏa ra hương vị đặc biệt, có thể nói thế nào nhỉ… cảm thấy hắn rất quyến rũ, cơ thể toát lên sự mê hoặc, Phượng Liên Mạc không khỏi tiến đến gần. Đường Chấn Đông không rõ chuyện gì, một cánh tay đột ngột ngăn cản tầm mắt hắn, lấy lại *** thần thì trong bát đã có thêm một miếng thịt, ngay sau đó giọng nói trầm trầm của Thượng Quan Cẩm vang lên, “Ăn nhiều một chút.” Vì thế, Đường Chấn Đông lại cúi đầu ăn. Phượng Liên Mạc dù có ngờ nghệch cũng nhận ra quan hệ khác thường của hai người họ, hơn nữa bản thân hắn khá nhạy cảm với chuyện tình ái, dù cảm thấy Đường Chấn Đông đáng yêu cũng không tiện quan tâm, nên hắn chỉ trò chuyện với Thượng Quan Cẩm. Lúc sắp chia tay, Phương Liên Mạc hỏi, “Phụ thân ngươi khỏe không?” Thượng Quan Cẩm hơi chếch choáng say rượu, bất thình lình bị câu hỏi của hắn làm cho giật mình một chút, thấy Đường Chấn Đông vẻ mặt vẫn tự nhiên, liền nói, “Hắn vẫn bình thường, tại sao lại nhắc đến hắn?” “Cách đây không lâu phụ thân ngươi đặt mua của ta một lô đồ ngọc.” Phượng Liên Mạc nói xong, sắc mặt Thượng Quan Cẩm khẽ thay đổi. Cứ tưởng Thượng Quan Cẩm không biết việc này, Phượng Liên Mạc nói thêm, “Hắn mở một phường đồ ngọc, ta đến Lạc Dương mới biết được cửa hàng đã đóng cửa.” Trong lòng Đường Chấn Đông chùng xuống, không thể tin Cửu gia lại tiếp cận với chuyện buôn bán, chợt nhớ đến Tô các phường mới đóng cửa gần đây, một cảm giác sợ hãi khó hiểu bỗng chốc đâm xuyên qua hắn, chỉ cảm thấy cả người bị rút hết sức lực, vô cùng đau đớn. Phượng Liên Mạc thấy Thượng Quan Cẩm lặng lẽ không lên tiếng, lại thấy khuôn mặt Đường Chấn Đông trắng bệch, hoảng sợ hỏi thăm, “Ngươi không sao chứ?” Trong lòng Đường Chấn Đông căng thẳng, miễn cưỡng lắc đầu, lo lắng cho Thượng Quan Cẩm, quay đầu nhìn sang thấy Thượng Quan Cẩm mặt không chút máu nhìn hắn, ánh mắt nóng bỏng dường như muốn nói gì đó nhưng đột nhiên sức lực cạn kiệt, hai mắt nhắm nghiền, thẳng đờ ngã xuống mặt đất. Thời gian tựa như đóng băng, ánh sáng chói mắt bắn thẳng vào người hắn, ***g ngực hắn giống như mặt hồ bằng phẳng không một gợn sóng cũng không chút nhấp nhô. Bánh xe quay ào ào, nhanh chóng chạy về phía phủ Tĩnh An. Thượng Quan Cẩm rất nhanh được đưa đến phòng ngủ, Lý quản gia gọi đại phu trong phủ đến nhìn hắn, cùng Đường Chấn Đông chờ ngoài phòng ngủ, thấy Đường Chấn Đông rối bời lo sợ đứng đó, không khỏi an ủi hắn “Trong phủ đều là danh y, thân thể thiếu gia từ trước đến nay đều do họ điều trị, không sao đâu.” Đường Chấn Đông cưỡng ép bản thân bình tĩnh, hỏi, “Có phải hắn mắc bệnh rất nặng?” Lý quản gia nói, “Từ nhỏ thiếu gia đã bị suy tim, lại từng bị kiếm đâm, sau đó tập võ quá độ, hơn nữa phải điều trị bằng các vị thuốc, thể chất thiếu gia tốt nhưng không chịu nổi cảm lạnh và mệt mỏi quá độ, ngày thường ho khan, phát sốt đều phải chú ý.” Đường Chấn Đông nhíu chặt lông mày, trong ngực có tảng đá đè nặng. Gần đây Đường Chấn Đông theo Thượng Quan Cẩm làm ăn, mới biết được trước đó không lâu hắn chịu bao nhiêu khổ cực. Mỗi ngày Thượng Quan Cẩm đều đến quán rượu xã giao với các thương nhân, ăn chẳng được mấy miếng cơm còn uống rất nhiều rượu, tối muộn mới trở về phủ, lại cùng Lý quản gia xử lý sổ sách. Ngày hôm sau tỉnh dậy lại đưa mấy vị khách nhân đi xem hàng hóa, cứ bôn ba như thế, dù cơ thể rất khỏe mạnh cũng không chống đỡ nổi. Chiều tối thấy sắc mặt hắn không tốt, đáng lẽ nên khuyên hắn đừng đi gặp Phượng Liên Mạc, như vậy hắn không đến nỗi đột nhiên ngất xỉu, lúc đó hắn giống như không còn thở nữa… Sau hai canh giờ dài đằng đẵng, hai vị đại phu cao tuổi ra khỏi phòng, Đường Chấn Đông vội vàng đến gần hỏi, “Hắn có sao không?” Đại phu nói, “Đã châm cứu một lần, tình huống không còn lo ngại.” “Tại sao hắn lại ngất?” Đường Chấn Đông lo lắng hỏi. Đại phu quanh năm điều trị cơ thể của Thượng Quan Cẩm, rất nhanh tìm ra nguyên nhân gây bệnh, “Gần đây gió nóng xâm nhập phổi, uống rượu vô độ, dẫn đến tình trạng tích tụ nhiệt tạo thành đau đớn, ta đã cho hắn uống Vân Tuyết đan bảo vệ tâm mạch, trong thời gian này đừng để hắn mệt nhọc quá độ.” Lại quay đầu nói với Lý quản gia, “Linh sa hoàn thiếu gia thường ngày uống không còn nữa.” Đại phu bấm ngón tay tính toán, “Uống thêm trong hai tháng nữa là được, ngươi đến chỗ lão gia lấy hai bình đến, lập tức cho hắn uống.” Đường Chấn Đông giống như bị sét đánh, buột miệng hỏi đại phu, “Tại sao phải lấy dược chỗ lão gia, các ngươi không có sao?” Đại phu nói, “Chỉ có lão gia có.” Lại giục Lý quản gia đi lấy dược. Đường Chấn Đông thấy Lý quản gia định đi, trong lòng bỗng căng thẳng, nắm lấy cánh tay Lý quản gia, “Ta đi thay ngươi!” Cửu gia là người đáng sợ như vậy, ngay cả việc buôn bán của Thượng Quan Cẩm cũng nhúng tay vào, nếu dược có vấn đề gì sẽ hại chết hắn! Hết chương 38
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]