Chương trước
Chương sau
Hai người xuống xe ngựa, ông chủ Tống chờ đã lâu ra nghênh đón, kính cẩn nói, “Thiếu gia, một đường bôn ba, mời ngài vào bên trong.” Thấy hắn lần thứ hai mang theo Đường Chấn Đông đến, thái độ với Đường Chấn Đông cũng khách sáo, mời hắn vào nội các uống trà.
Đường Chấn Đông biết đi nội các là để bàn bạc chuyện làm ăn. Hắn cũng biết Thượng Quan Cẩm không thích hắn nghe những chuyện này, nhằm tránh khơi dậy nghi ngờ, hắn chủ động nói với Thượng Quan Cẩm, “Ta ở đại sảnh xem đồ ngọc, ngươi theo hắn đi đi.”
Thượng Quan Cẩm vui vẻ vỗ vai hắn.
Đường Chấn Đông ở lại đại sảnh đi dạo khắp nơi. Đại sảnh rộng lớn sáng sủa, bày biện lịch sự tao nhã, đồ ngọc phần lớn là loại thượng đẳng, cũng có loại ngọc thông thường, hình dạng mới mẻ đẹp đẽ, nhưng nửa ngày không có khách vào vẫn vắng tanh như lần trước đến.
Đường Chấn Đông hỏi tiểu tư, “Hôm nay nghỉ lễ, tại sao không nhiều khách lắm?”
Tiểu tư biết hắn là người bên cạnh Thượng Quan Cẩm nhưng không hề vênh váo tự đắc, coi thường tiểu tư bán hàng trong cửa hàng, vì thế khi hắn chủ động bắt chuyện, thái độ với hắn rất hiền hòa, “Gian phường đồ ngọc này có quy mô lớn trong thành Lạc Dương, lại tọa lạc ở đoạn đường hoàng kim, mới khai trương khách đến rất nhiều nhưng không ai muốn tùy tiện mua. Việc này cũng không khó hiểu, một khối ngọc giá hơn mười, mấy trăm, mấy nghìn lượng, người thường không dám liều lĩnh mua, sợ mua phải hàng lỗi. Người có tiền biết phường đồ ngọc là do Thượng Quan Cẩm mở, đến xem hàng, nhưng đó chỉ là một bộ phận nhỏ, cho nên hai tháng sau khi khai trương trở nên ế ẩm.”
Đường Chấn Đông nhìn đồ ngọc trong tủ thủy ***. Tiểu tư nhỏ giọng nói tiếp, “Mấy ngày hôm trước phía đối diện có một gian phường Tô Các mới mở, bán cùng loại ngọc với chúng ta, nhưng giá cả lại rẻ chỉ bằng một nửa, khách nhân đều sang bên kia hết.”
Đường Chấn Đông hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn lại, thấy phường Tô Các phía đối diện đông như trẩy hội, tiểu tư bận tối mắt tối mũi, lại thấy buôn bán bên này ảm đạm, thật đúng là chênh lệch rõ ràng. Hắn hỏi, “Chất lượng ngọc bên kia thế nào?”
“Chất lượng không kém.”
“Giá rẻ như vậy, thảo nào khách nhân đều qua bên kia.”
“Đúng vậy.” Tiểu tư bất đắc dĩ nói, “Ngọc của chúng ta ở Lạc Dương được cho là giá cả phải chăng, không ngờ còn có thể có người bán giá rẻ hơn nữa, lại khoe khoang mở ngay cửa hàng phía đối diện, hiển nhiên là muốn đoạt khách.”
Đường Chấn Đông không ngờ tình huống lại nghiêm trọng đến thế, còn muốn hỏi tiếp thì thấy Thượng Quan Cẩm và ông chủ Tống đi ra từ nội các, đành ngừng cuộc nói chuyện với tiểu tư. Thượng Quan Cẩm đến bên cạnh hắn, nói, “Chúng ta về nhà thôi.”
“Được.” Đường Chấn Đông nhét những thắc mắc vào lòng, nghe Thượng Quan Cẩm nói như vậy đành phải nuốt vào. Lúc này ông chủ Tống xen ngang vào cuộc đối thoại của hai người, cung kính theo sát Thượng Quan Cẩm mà nói, “Thiếu gia, ngươi có thể theo ta đến lầu Thiên Hương ăn cơm không?”
Thượng Quan Cẩm quay đầu lại nhìn hắn, “Tại sao?”
Ông chủ Tống nói, “Có một nhà buôn muốn đặt đồ ngọc của chúng ta, vốn là do ta tới đón tiếp và bàn bạc, nhưng hắn rất muốn gặp mặt thiếu gia, ta liền đặt chỗ ở lầu Thiên Hương.”
Đường Chấn Đông nghe nói thế cảm thấy rất vui vẻ. Thượng Quan Cẩm vẫn thản nhiên nhìn ông chủ Tống, “Thân phận của hắn?”
“Hắn là thương nhân Kinh Châu, sẽ không ở đây lâu.” Ông chủ Tống có chút cầu xin nói, “Thiếu gia, có đi gặp mặt một chút không, dù sao cũng không mất nhiều thời gian.”
Đường Chấn Đông nghĩ đây là cơ hội chỉ đến một lần, nhỏ giọng nói với Thượng Quan Cẩm, “Đi thôi, ta cũng đói bụng rồi.”
“Được rồi.” Thượng Quan Cẩm dù không muốn Đường Chấn Đông tham gia cuộc buôn bán lần này, nhưng nhìn thấy hi vọng trong mắt hắn thì không thể từ chối, nên mang theo hắn lên ngựa, chạy về phía lầu Thiên Hương.
Lầu Thiên Hương là nhà hàng nổi tiếng trong thành Lạc Dương, được thiết kế để chiêu đãi thượng khách, chi phí hiển nhiên rất đắt, nhưng từ trước đến nay làm ăn phát đạt, muốn đến đó ăn cần đặt chỗ trước. Tôi tớ trong lầu thấy đoàn người Thượng Quan Cẩm, dẫn họ lên phòng ở lầu hai. Trong phòng mát mẻ dễ chịu, đặt rất nhiều hoa tươi. Không khí lành lạnh mang theo mùi hoa tươi tràn ngập khoang mũi, nồng nặc đến mức làm mũi Đường Chấn Đông ngứa ngáy, suýt nữa thì hắt xì. Thượng Quan Cẩm nói với tiểu tư, “Hoa nhiều quá, giảm đi một ít.”
Tiểu tư nhanh nhẹn lấy hoa đi, sau khi trở lại, hỏi, “Ba vị muốn ăn gì?”
Ông chủ Tống không hé răng, hỏi Thượng Quan Cẩm muốn ăn gì. Thượng Quan Cẩm nói, “Chúng ta phải đợi một vị bằng hữu nữa, hắn đến thì sẽ gọi món ăn.” Còn nói, “Trước tiên uống trà đã.”
Ba người uống trà trong phòng, chẳng bao lâu sau, cửa phòng bị đẩy ra, ông chủ Tống nhìn thấy người đến, mỉm cười ra nghênh đón, “Giang công tử, ngươi đến rồi.” Nhiệt tình dẫn hắn đi gặp Thượng Quan Cẩm, “Đây là lão bản của chúng ta.”
“Chúng ta đã từng gặp nhau.” Giang công tử cười dịu dàng.
“…” Thượng Quan Cẩm không nói được một lời, sự khiếp sợ trên gương mặt tuấn mỹ không kịp che dấu. Hắn lạnh lùng nhìn Giang Bùi Lẫm, lại nhớ đến Đường Chấn Đông đang ở bên cạnh, bỗng chốc gương mặt trở nên trắng bệch.
Đường Chấn Đông thấy vị Giang công tử này khoảng hai mươi tuổi. Khuôn mặt đẹp đẽ, dáng người anh tuấn, cười rộ lên thì giống như gió xuân thổi vào mặt. Nhưng không biết vì sao, sau khi hắn xuất hiện, bầu không khí trở nên quái dị giống như một sự nguy hiểm đang tồn tại.
Lúc này, ông chủ Tống khách khí giới thiệu, “Hắn là Giang Bùi Lẫm.” Lại hướng về Giang Bùi Lẫm giới thiệu Thượng Quan Cẩm và Đường Chấn Đông.
Đường Chấn Đông không ngờ hắn là Giang Bùi Lẫm, hơi ngạc nhiên. Không lâu sau khi lô trà đưa đi Kinh Châu xảy ra vấn đề, người Vương quản sự viết thư liên hệ chính là hắn, nhưng hắn không phải là thương nhân bán trà sao, sao lại buôn bán đồ ngọc?
Giang Bùi Lẫm cười thanh nhã nhìn Thượng Quan Cẩm, hỏi han giống như bằng hữu đã biết nhau từ lâu, “Mấy năm nay ngươi khỏe không?”
Đường Chấn Đông chú ý thấy cơ thể Thượng Quan Cẩm hơi cứng lại, giây lát sau, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên ý cười, ánh mắt hắn lạnh lẽo, làm cho người ta cảm thấy lạnh cả người, “Ta vẫn khỏe, không ngờ ngươi sẽ đến Lạc Dương.”
Giang Bùi Lẫm giống như không nghe được sự châm biếm trong lời nói của Thượng Quan Cẩm, chỉ nói, “Bởi vì liên quan đến việc làm ăn buôn bán, tiện thể qua đây gặp ngươi, thoạt nhìn ngươi vẫn tốt.”
Thượng Quan Cẩm không để ý đến hắn, tựa như có lệ miễn cưỡng nói chuyện cũng dư thừa, vì thế quay đầu bảo ông chủ Tống gọi tiểu tư đến để chọn món ăn, đều là những loại thức ăn ngon nhất.
Giang Bùi Lẫm hiển nhiên là một thương nhân khôn ngoan nhạy bén, biết bữa ăn này phong phú đắt đỏ, lúc ép giá sẽ không cần lo lắng, liền lấy quà gặp mặt đích thân chọn tặng cho Thượng Quan Cẩm, như vậy hai bên huề nhau.
Sau khi món ăn được đặt lên bàn, Đường Chấn Đông cúi đầu ăn. Ông chủ Tống vốn là người náo nhiệt, lúc này cũng lặng yên, giữa bữa tiệc chỉ nghe Giang Bùi Lẫm nói chuyện làm ăn với Thượng Quan Cẩm. Không hề liếc mắt nhìn ông chủ Tống, Giang Bùi Lẫm chỉ nhìn Thượng Quan Cẩm mà nói, “Lần trước lá trà của các ngươi xảy ra chuyện, lúc hồi âm ta đang ở Lạc Dương, vốn định gặp ngươi, không ngờ ngươi bận đến mức không thể phân thân.”
Đường Chấn Đông ngạc nhiên, không ngờ khi đó Giang Bùi Lẫm ở Lạc Dương, thấy thái độ thì có vẻ như hai người quen biết đã lâu. Đường Chấn Đông quay đầu nhìn Thượng Quan Cẩm, khuôn mặt Thượng Quan Cẩm lạnh lùng mà thản nhiên, hắn hỏi, “Ngươi có hứng thú với buôn bán đồ ngọc?”
Giang Bùi Lẫm chậm rãi nói, “Không lừa ngươi, ta ở Kinh Châu có một gian phường đồ ngọc, quy mô không lớn như của ngươi nhưng nhu cầu về đồ ngọc cũng không ít. Chúng ta từng hợp tác buôn bán lá trà, giá đặt đồ ngọc có thể thương lượng.”
Ánh mắt Thượng Quan Cẩm phức tạp nhìn Giang Bùi Lẫm dường như muốn nhìn ra mục đích thật sự của hắn, nhưng từ đầu đến cuối hắn đều tập trung bàn chuyện làm ăn, hắn không khỏi cảm thấy an tâm, quyết định tốc chiến tốc thẳng hỏi, “Ngươi muốn loại ngọc nào?”
Đường Chấn Đông không ngờ Thượng Quan Cẩm hỏi trắng ra như vậy, hình như chuyện buôn bán lần này không giống với những lần khác. Ngược lại Giang Bùi Lẫm vẫn nhã nhặn và lịch sự như trước, không nổi giận vì sự thẳng thắn của hắn, hiển nhiên là thành tâm bàn việc buôn bán, ngay cả những đồ ngọc cần mua cũng kiểm kê hết ra.
Ông chủ Tống nghe xong vui mừng không sao tả xiết, muốn thay thế Thượng Quan Cẩm nói chuyện làm ăn với Giang Bùi Lẫm, không ngờ Giang Bùi Lầm lần nữa bỏ qua hắn, trực tiếp nói chuyện với Thượng Quan Cẩm. Trong lòng Ông chủ Tống cảm thấy tức giận nhưng không trách được, dù sao khoản lợi nhuận thu về cũng rất lớn.
Ăn xong rời khỏi lầu Thiên Hương, Thượng Quan Cẩm dắt Đường Chấn Đông lên xe ngựa. Giang Bùi Lẫm nhìn thấy thì sửng sốt một chút, hồi lâu sau hắn quay đầu lại nói với ông chủ Tống, “Ta muốn đi xem đồ ngọc.” Ông chủ Tống bắt chuyện với hắn, cùng hắn đến phường đồ ngọc.
Đường Chấn Đông ngồi trong xe ngựa, cảm thấy mí mắt giật kịch liệt, vội đưa tay che mắt. Thượng Quan Cẩm nhìn thấy liền hỏi, “Có chuyện gì? Mắt khó chịu à?”
Đường Chấn Đông nhỏ giọng đáp, “Mí mắt ta giật mạnh quá, sợ là có chuyện xảy ra.”
“Mê tín, làm sao có chuyện gì được.” Thượng Quan Cẩm ôm thắt lưng hắn, một tay kéo hắn vào lòng, thấy hắn liên tục che mắt, buồn cười đẩy tay hắn ra thay thế bằng bàn tay mình, dịu dàng trùm lên, “Mệt phải không, mắt nhắm ngủ một chút đi, tỉnh dậy sẽ không sao nữa.”
“Được.” Đường Chấn Đông nhẹ nhàng lên tiếng, an tĩnh dựa vào lòng hắn. Nhiệt độ ấm áp của vòm ngực dày rộng của hắn khiến Đường Chấn Đông không muốn rời ra, mắt cảm nhận được làn da mịn màng của hắn, trong lòng cảm thấy vô cùng bất an giống như sau sự bình tĩnh vào khoảnh khắc này là một cơn bão.
Thượng Quan Cẩm hỏi, “Rất lạnh à? Sao người ngươi run hết cả lên.”
Đường Chấn Đông nhỏ giọng năn nỉ, “Ta cảm thấy có chuyện gì xảy ra, mấy ngày này ngươi ở trong phủ được không?”
Đường Chấn Đông rất ít khi chủ động yêu cầu điều gì đó, Thượng Quan Cẩm đương nhiên không thể không đồng ý. Mấy ngày liên tiếp hắn chưa từng ra phủ, có việc cần ra ngoài cũng phái người đi, có người muốn gặp hắn cũng bố trí ở trong phủ, vì thế có thể cùng Đường Chấn Đông bên nhau. Bởi lẽ có hắn bên cạnh nên Đường Chấn Đông làm gì cũng tràn đầy năng lượng, thấy hắn xem sổ sách cũng ở bên cạnh hỗ trợ, vô tình phát hiện có ba mươi thương nhân mua trà nhưng không trả tiền, số tiền rất lớn, còn khất nợ nhiều tháng, liền hỏi Thượng Quan Cẩm.
“Mấy cửa hàng không giục họ trả tiền sao?”
Thượng Quan Cẩm liếc mắt nói, “Chủ cửa hàng viết thư giục họ rồi, họ nói lập tức trả, nhưng hơn một tháng không hề trả tiền hàng.”
“Vậy rõ ràng là quỵt nợ.” Đường Chấn Đông nhíu mày, đã mua hàng lại tìm lý do để trốn nợ, không ngờ còn có những người không giữ chữ tín trong buôn bán, lại hỏi Thượng Quan Cẩm, “Không có cách xử lý à?”
Thượng Quan Cẩm không chớp mắt nói, “Đã bố trí người đi đòi tiền hàng.”
Đường Chấn Đông thở dài một hơi, “Việc buôn bán thật không dễ dàng, bán hàng còn phải lo chuyện thu bạc về.”
Thượng Quan Cẩm nói, “Cho nên trong phủ phải có người chuyên môn đi đòi nợ.”
Đường Chấn Đông kinh ngạc nhìn hắn, “Vậy mà cũng có…”
Thượng Quan Cẩm nở nụ cười, khuôn mặt tuấn mỹ như thần tiên, “Không còn cách nào, hoàn cảnh bắt buộc.”
Đường Chấn Đông bất đắc dĩ lắc đầu, mở miệng muốn nói gì đó, lúc này, Lý quản gia hồng hộc chạy tới, bất chấp hắn ở đây mà nói, “Thiếu gia, nguy rồi, nguy rồi, lô trà gửi đi kinh thành xảy ra chuyện.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.