Chương trước
Chương sau
Bầu trời giống như xuất hiện một lỗ thủng to lớn trút nước xuống mặt đất, tựa như một đội quân hùng dũng, không ai có thể chống đỡ, uy lực vô hạn. Trong phủ Tĩnh An có rất nhiều vũng nước nho nhỏ, mỹ cảnh được bố trí để nghênh đón hoàng hậu nương nương bị gió thổi bừa bộn.
Đèn phượng đẹp đẽ rơi rớt khắp nơi, những loại hoa trang trí trên cây ủ rũ thấm nước, gió thổi làm chúng rụng lả tả nện vào người không may đi ngang qua. Trên mặt đất đều là tơ lụa, chỉ màu, lá cây, dính nước mưa ẩm thấp nhìn rất xấu xí, khiến toàn bộ phủ Tĩnh An biến thành chiến trường sau trận chiến đầy máu tanh.
Trời mưa như trút nước, không thể cử người quét dọn sạch sẽ, Lý quản gia nôn nóng đến độ đỏ mặt tía tai, quát tháo bọn hạ nhân thu dọn đồ cổ và đèn trong hành lang, lại thấy bụi bặm chồng chất bên ngoài, phân phó tạp dịch mở dù đi quét. Lòng người không hề tình nguyện nhưng vẫn phải nghe lệnh, bọn họ vừa tàn bạo quét dọn, vừa nguyền rủa Lý quản gia nhanh chóng cút đi. Thời tiết như thế này đáng lẽ đợi tạnh mưa rồi dọn dẹp, nhưng bọn họ sợ tổng quản mắng, vô lý tăng thêm lượng công việc cho bọn họ.
Đường Chấn Đông cuống cuồng bước đi mang thùng gỗ trở về nhà bếp, lại mở dù quay về chỗ ở của mình trong hậu viện. Đi qua con đường hẹp quanh co, xung quanh đều là cây cối, gió thổi qua làm lá cây xào xạc rung động, mưa giàn giụa, hơi nước bốc lên. Những hạt mưa nặng trĩu đập vào trên tán dù giống như vô số dây pháo đang nổ. Giày vải bị ướt nhẹp, trên cổ có cảm giác mát lạnh khiến Đường Chấn Đông run rẩy, trong cơn mưa mù mịt dường như chỉ có mình hắn bước đi.
Qua rừng cây trước mặt là về đến hậu viện, Đường Chấn Đông do dự một chút, đi về phía lầu các của Thượng Quan Cẩm, dù trong lòng hắn đang hỗn loạn, nhưng chỉ cần nhìn thấy Thượng Quan Cẩm, hắn sẽ bình tĩnh trở lại. Đến lầu các của Thượng Quan Cẩm rồi, không hiểu sao trong lòng hắn căng thẳng, thậm chí còn nghĩ xem nên chào hỏi Thượng Quan Cẩm thế nào. Không ngờ sau khi gõ cửa, hồi lâu không ai lên tiếng, Thượng Quan Cẩm không ở trong phòng, trong chớp mắt Đường Chấn Đông cảm thấy vô cùng mất mát.
Nếu như hắn là hoàng đế trên trời, có thể nhìn bao quát được toàn bộ phủ Tĩnh An, hắn sẽ thấy được một hình ảnh rất thú vị. Thượng Quan Cẩm đi dọc theo hành lang, xuyên qua rừng cây tươi tốt. Hắn không mang dù, lặng yên đi trong màn đêm mưa gió, đi đến chỗ ở của Đường Chấn Đông trong hậu viện, bước đến cửa phòng ngủ của Đường Chấn Đông, phát hiện không có người, trong phòng vắng vẻ, ngay cả Khương Quân cũng không trở về. Bất chợt Thượng Quan Cẩm càng bất an lo lắng, đi tìm Đường Chấn Đông khắp nơi.
Mưa chậm rãi ngớt dần, chờ hồi lâu không thấy Thượng Quan Cẩm, Đường Chấn Đông sợ đêm nay hắn không trở lại. Nương nương trở về trong đêm mưa, có thể nàng muốn hắn tự mình hộ tống đến cửa cung. Đường Chấn Đông lại nghĩ đến tâm tư của nương nương, khó đảm bảo nàng sẽ không cố ý giữ hắn lại, sắp đặt cho hắn gặp thiên kim nhà thượng thư. Nghĩ đến đây, trong lòng Đường Chấn Đông nghìn loại tư vị. Biết có chờ cũng không gặp được hắn, Đường Chấn Đông liền mở dù rời khỏi lầu các của Thượng Quan Cẩm.
Trở lại phòng ngủ của mình, Đường Chấn Đông thay quần áo nằm trên giường. Ván giường cứng rắn, đệm chăn mỏng manh lạnh lẽo khiến hắn không khỏi nhớ đến phòng ngủ của Thượng Quan Cẩm. Giường của Thượng Quan Cẩm mềm mại êm ái, đệm chăn có mùi thơm của ánh mặt trời, đắp lên người rất thoải mái. Đường Chấn Đông dùng sức xua đi ý nghĩ lung tung trong đầu, giường hắn quả thật vừa lạnh vừa cứng nhưng tốt xấu gì cũng là của hắn, an toàn hơn chỗ khác. Suy nghĩ vẩn vơ một lúc, nhắm mắt lại, hắn vững vàng quấn chặt chăn vào người.
Trời tối đen như mực. Đường Chấn Đông ủ ấm trong ổ chăn hồi lâu, trên người cuối cùng cũng trở nên ấm áp. Trong mông lung hắn nghe được bên ngoài gió lại nổi lên, mưa rơi lộp bộp trên mái nhà. Một lúc lâu sau hắn nghe thấy tiếng gõ mõ, lanh lảnh báo hiệu canh hai. Mưa càng ngày càng to, âm thanh hỗn tạp chói tai làm hắn ngủ không yên ổn. Sau đó có tiếng đập cửa vang lên, cứ tưởng mình đang nằm mơ, nghe thấy tiếng đập cửa phát ra càng rõ ràng, hắn chợt tỉnh dậy, khoác thêm áo đi mở cửa.
Thấy nam nhân đứng ở cửa thì cả người hắn ngơ ngác, trong đầu giống như có vô số con ong mật ong ong bay hỗn loạn, tựa như hắn đang ở trong một giấc mộng, “Ngươi, ngươi sao lại đến?”
“Đã nói sẽ đến gặp ngươi, mặc kệ muộn thế nào cũng đến.” Giọng nói của Thượng Quan Cẩm giống như từ nơi xa xôi bay tới, trên người hắn còn mặt áo gấm thêu mây xanh, mấy sợi tóc mất trật tự rũ xuống trán, vuốt ve vầng trán trơn mượt như đá cẩm thạch. Trong bóng đêm không thấy biểu cảm trên mặt hắn, Đường Chấn Đông chỉ cảm thấy ánh mắt sáng quắc đang nhìn mình, mà phía sau hắn hình như còn có thuộc hạ nhưng đã biến mất không thấy bóng dáng.
Đường Chấn Đông đoán hắn mới từ bên ngoài trở về, vội vàng kéo hắn vào phòng. Ngón tay vừa đụng tới cánh tay Thượng Quan Cẩm, Đường Chấn Đông hoảng sợ, phát hiện y phục của hắn ướt đẫm, vội hỏi, “Ngươi đã đi đâu, sao y phục đều ướt hết thế này?”
Thượng Quan Cẩm không đáp mà hỏi ngược lại, khuôn mặt dường như chìm trong bóng tối, “Ngươi đã ra ngoài sao?”
Đường Chấn Đông không giấu diếm nói, “Ta đi tìm ngươi.”
“Thật sao?” Thượng Quan Cẩm kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hắn giống như không ngờ Đường Chấn Đông sẽ chủ động tìm mình.
Đường Chấn Đông gật đầu nói, “Đúng vậy.” Đi tìm Thượng Quan Cẩm là hành vi vô thức, sau khi lấy lại *** thần thì đã đứng chờ trước lầu các của hắn, bởi vì không đợi được hắn, còn tưởng hắn theo nương nương vào cung rồi.
Thượng Quan Cẩm nhẹ nhàng nở nụ cười, con ngươi màu đá vỏ chai tràn ngập dịu dàng, còn có một chút vui mừng khó có thể phát hiện. Gió thổi qua cửa sổ, từng cơn lạnh xâm nhập vào trong cơ thể Thượng Quan Cẩm, hắn chợt che miệng, cúi đầu ho khan.
“Là do lạnh sao? Ngươi ở bên ngoài lâu không, không mang dù sao?” Đường Chấn Đông vội vã đóng cửa sổ rồi quay về bên cạnh Thượng Quan Cẩm.
Thượng Quan Cẩm muốn nói nhưng chật vật ho không ngừng nghỉ. Hai gò má hắn ửng hồng khác thường, trái tim bị đè ép đến mức muốn nổ tung, cơn ho làm hắn đau đớn, không thể thở, cơ thể mạnh mẽ co giật, mồ hôi rất nhanh thấm ướt ngón tay hắn, y phục của hắn vốn ẩm ướt, cả người hắn giống như bị một tảng đá chèn ép, trái tim giống như bị bàn tay lạnh lẽo bóp nghẹt, dù cố gắng thế nào cũng không thể hô hấp.
Trong hoảng hốt, lưng hắn được vỗ nhẹ nhàng, khẽ khàng như sợ làm tổn thương hắn, sau đó hắn nghe thấy tiếng nói lo sợ của Đường Chấn Đông, “Chuyện như vậy… Ta lập tức tìm đại phu…”
Thượng Quan Cẩm nắm tay hắn, phát hiện hắn còn run rẩy kịch liệt hơn cả mình, rõ ràng bị cơn ho của Thượng Quan Cẩm hù dọa. Vì thế Thượng Quan Cẩm dùng sức ngăn chặn đau đớn trong ***g ngực, cố gắng nói, “Trên người ta có dược, ngươi lấy ra cho ta.”
Đường Chấn Đông lục lọi trên người hắn, móc ra một bình sứ màu trắng, lo lắng hỏi, “Là cái này sao?” Thấy hắn gật đầu, Đường Chấn Đông vội đổ ra dược hoàn (viên thuốc) màu đỏ, sau khi nhìn hắn uống xong liền hỏi, “Đỡ hơn chưa, ta đi tìm đại phu đến, được không?”
Thượng Quan Cẩm ho khan nhưng không quên trấn an hắn, “Không sao, một lát là ổn thôi.”
“Trước đây cũng như thế sao?” Đường Chấn Đông nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Cẩm, vẻ mặt lo lắng bất an như là sợ hắn uống xong dược sẽ không tốt lên.
Thượng Quan Cẩm chậm rãi ngừng ho khan, mở miệng nói, giọng hắn khàn khàn rất khó nghe, “Mẫu thân ta sinh non, mới sinh ra ta đã bị viêm phổi, sau tạo thành bệnh căn, từ nhỏ đã uống rất nhiều dược, mấy năm nay bệnh tình đã được khống chế.”
Trái tim Đường Chấn Đông bị bóp nghẹn, giống như vừa dẫm lên khoảng không, “Ngươi chưa từng nói cho ta biết…”
Thượng Quan Cẩm dịu dàng nói, “Không phải là chuyện quan trọng, không phải sao?”
Viền mắt Đường Chấn Đông đỏ lên, “Sao lại không quan trọng, thân thể ngươi như vậy còn nhiễm nước mưa, có biết là có thể chết hay không.” Hình dạng vừa rồi của Thượng Quan Cẩm giống như một chút trì hoãn thì hắn sẽ tắc thở.
“Ta sẽ không chết.” Thượng Quan Cẩm vững vàng siết chặt tay Đường Chấn Đông.
“Sau này đừng như vậy nữa.” Đường Chấn Đông đã từng thấy hài tử sinh non, có hài tử mới sinh đã bị thương phong (uốn ván),không quá tám ngày thì chết. Thượng Quan Cẩm may mắn sống sót, từ nhỏ chắc đã uống rất nhiều loại dược đắng nghét, hiện tại còn không biết quý trọng thân thể như thế. Nhìn sắc mặt đỏ ửng của hắn, Đường Chấn Đông vội tìm y phục sạch sẽ rồi giục hắn đi thay đồ. Không biết Thượng Quan Cẩm ở bên ngoài bao lâu, thân thể lạnh như một tảng băng, trong lòng Đường Chấn Đông khổ sở, ngẩng đầu hỏi, “Ngươi đã chạy đi đâu?”
Thượng Quan Cẩm chăm chú nhìn hắn, “Ta tới tìm ngươi, lúc đó có thể ngươi đang đợi ở lầu các, chúng ta bỏ lỡ…” Đột nhiên hắn muốn nói lại thôi, chỉ nói, “Cũng may ta lại qua đây một chuyến…”
Đường Chấn Đông vươn tay ôm lấy Thượng Quan Cẩm, nói, “Ngươi là đồ ngốc à? Chẳng lẽ ta sẽ chạy mất hay sao?”
Thượng Quan Cẩm cũng ôm Đường Chấn Đông, dùng sức ôm hắn vào trong lòng mình, “Không thấy được ngươi ta luôn luôn bất an, huống hồ ta đã nói sẽ tới tìm ngươi, sao lại có khả năng không giữ lời.”
Ánh mắt Đường Chấn Đông nóng lên, chợt nhớ đến đề nghị của hoàng hậu, toàn bộ trái tim giống như bị ngập trong nước đá, lạnh đến mức hắn không thở nổi, “Ta là nam nhân, ngươi đối xử với ta như vậy, sau này muốn thành thân cùng cô nương…”
Thượng Quan Cẩm cắt ngang lời hắn, “Ta sẽ không thành thân.”
“Ngươi có khả năng tự mình làm chủ hôn sự?” Đường Chấn Đông ngạc nhiên hỏi.
Thượng Quan Cẩm nói, “Thứ nhất, ta không phải là người trong triều đình. Thứ hai, triều đình cần ta âm thầm giúp đỡ tài lực, sẽ không uổng công ép buộc ta làm chuyện ta không muốn.”
Đường Chấn Đông không ngờ còn có loại quan hệ này, vẻ mặt vẫn bất an như trước, “Không phải tạo quan hệ với người trong triều đình là tốt sao? Sau này hành sự cũng thuận lợi.” Triều thần luôn muốn hôn nhân môn đăng hộ đối, có thể củng cố mở rộng thế lực cả hai bên.
Thượng Quan Cẩm ôm chặt lấy hắn, nói, “Ta có ngươi rồi, sẽ không lấy bất kì ai.”
Đường Chấn Đông yên tĩnh tựa vào trong lòng Thượng Quan Cẩm, muôn nghìn ý nghĩ kích động trong đầu. Những bất an và lo lắng lúc trước chợt tan thành mây khói chỉ còn lại ngọt ngào ấm áp đầy tràn.
Hai người ở trong phòng ôm nhau, hơi ấm đôi bên truyền vào nhau khiến cho bọn họ an tâm. Đường Chấn Đông hỏi nhỏ Thượng Quan Cẩm, “Thọ yến đêm nay như thế nào? Ngươi đã ăn tối chưa, có cần ta nấu chút thức ăn cho ngươi không?”
“Yến hội kết thúc thuận lợi.” Ánh mắt Thượng Quan Cẩm óng ánh nhìn Đường Chấn Đông, giọng nói ấm áp tựa như gió mát tháng ba, “Sao ngươi biết ta chưa ăn gì?”
Đường Chấn Đông kéo hắn ngồi cạnh bàn, rót một chén trà cho hắn, “Trong yến hội ngươi phải tiếp đãi khách khứa chu toàn, còn phải hầu hạ nương nương vui vẻ, hơn nữa cũng phải bớt thời gian trả lời nàng, không thể chỉ lo ăn được.”
“Ngươi nói không sai.” Thượng Quan Cẩm nhàn nhạt nói, “Những yến hội như thế này chẳng thú vị chút nào, nếu có thể trốn được, ở trong phòng ăn uống cho xong.” Yến hội xa hoa sang trọng, tiếp đãi người khác chu đáo còn mệt mỏi hơn bình thường.
Đường Chấn Đông thắp đèn dầu lên, trong phòng có ánh sáng. Thấy trong tia sáng ảm đạm, sắc mặt Thượng Quan Cẩm tái nhợt dị thường, Đường Chấn Đông không khỏi nói, “Nơi này của ta có cháo, lúc đi Thụy Lệ mua đặc sản về, ngươi muốn ăn không?
Thượng Quan Cẩm nhíu mày, “Quá phiền phức.”
“Sao lại thế được.” Đường Chấn Đông ngại ngùng cười.
“Nơi này có nhà bếp không?” Thượng Quan Cẩm nhìn quanh một vòng.
Đường Chấn Đông có chút ngượng ngùng, nói, “Hậu viện có một gian bếp nhỏ, ta sang bên kia nấu, ngươi ở đây chờ một lát.”
“Được.” Thượng Quan Cẩm khẽ mỉm cười nhưng không hiện rõ ra trên khuôn mặt băng tuyết. Hắn liếc mắt nhìn chiếc giường khác trong phòng, hỏi, “Bằng hữu cùng phòng ngươi không có ở đây sao?”
“Hắn dọn ra ngoài ở rồi.” Đường Chấn Đông hỏi, “Ngươi không biết sao?”
Thượng Quan Cẩm uống một ngụm trà nóng, ngẩng đầu nhìn hắn, “Sao ta lại biết được.” Sau đó Thượng Quan Cẩm hừ một tiếng, “Dọn ra ngoài cũng tốt, sau này ngươi ở một mình.”
Đường Chấn Đông vốn cứ tưởng là Thượng Quan Cẩm cố ý sắp đặt, nhìn thái độ không biết chuyện Khương Quân chuyển ra ngoài, xác định không phải là do Thượng Quan Cẩm can thiệp, Đường Chấn Đông thở dài một hơi, vội vàng cầm nguyên liệu trong tay đến nhà bếp nấu ăn. Sau thời gian uống xong một chén trà nhỏ, hắn bưng một bát cháo nóng hổi trở lại phòng. Cháo gạo trắng tươi mát, có thịt bò thơm lừng, đổ thêm nước sốt và rắc ít rau thơm, mùi thơm đặc biệt, Đường Chấn Đông đặt cháo trên bàn ăn tối.
Thượng Quan Cẩm trước nay vô cùng kén chọn thức ăn nhưng bát cháo này nấu rất ngon miệng, ăn ngon lành đến đổ mồ hôi. Thấy Đường Chấn Đông nhìn hắn mong chờ, nghĩ rằng Đường Chấn Đông cũng đói bụng, rộng lượng đem bát cháo đẩy cho hắn, “Này, ngươi cũng ăn đi.”
Đường Chấn Đông lắc đầu, “Ta không đói, ngươi ăn đi.”
“Thế sao ngươi nhìn chằm chằm vào bát cháo suốt vậy.” Thượng Quan Cẩm cảm thấy Đường Chấn Đông như vậy cực giống một tiểu tức phụ (người vợ nhỏ) bị ủy khuất.
Nét mặt Đường Chấn Đông nghiêm túc, “Ta sợ ngươi ăn không vào.”
Thượng Quan Cẩm gõ đầu hắn một chút, “Ta không kén chọn như vậy đâu.”
Đường Chấn Đông nhìn bầu trời bên ngoài, mưa rả rích không ngừng, lại thấy nét mặt thật vất vả mới có huyết sắc của Thượng Quan Cẩm, sợ hắn gặp lạnh sẽ ốm, nên hỏi hắn, “Đêm nay ngươi muốn ở lại không?”
Thượng Quan Cẩm nói chắc như đinh đóng cột, “Đương nhiên!”
“Vậy ngươi chờ.” Đường Chấn Đông xoay người đi thu dọn giường chiếu. Biết gian phòng đơn sơ không so được với phòng ngủ của Thượng Quan Cẩm, nhưng Đường Chấn Đông vẫn cố gắng để hắn ngủ thật thoải mái. Đường Chấn Đông tìm một chiếc chăn bông thơm tho sạch sẽ trải lên giường mình rồi ôm chăn mình sang giường Khương Quân.
Thượng Quan Cẩm nhịn không được mà hỏi, “Sao lại ôm chăn đi?”
Đường Chấn Đông nói, “Ta ngủ ở giường của hắn, ngươi ngủ ở giường của ta.”
Thượng Quan Cẩm cảm thấy hắn vẽ vời thêm chuyện, “Đừng phiền phức, chúng ta ngủ cùng nhau.”
“Giường chật lại nhỏ, hai người ngủ chen chúc.” Đường Chấn Đông chỉ vào giường mình. Hắn bình thường ngủ một mình còn cảm thấy nhỏ, hai người ngủ, thoáng cái càng chật hẹp. Tuy nhiên Thượng Quan Cẩm phớt lờ mà nói, “Không sao.”
Đường Chấn Đông thở dài, đem gối đầu của Khương Quân sang, không ngờ Thượng Quan Cẩm cũng ngăn cản, “Gối đầu cũng dùng của ngươi.”
“Tại sao?”
“Đồ người khác dùng qua, không sạch sẽ.”
“…”
Hai nam nhân trưởng thành nằm trên một chiếc giường nên vô cùng chật chội. Đường Chấn Đông nằm nghiêng người, cả người gần như dán vào người Thượng Quan Cẩm. Hơi thở ấm áp phả vào mặt, hắn vội vã rụt về phía sau cho đến khi lưng chạm vào bức tường lạnh lẽo.
Ánh mắt Thượng Quan Cẩm mỉm cười, “Cách xa như vậy làm gì?”
“Ngươi không cảm thấy rất chật sao?” Đường Chấn Đông bất đắc dĩ nói, cảm giác Thượng Quan Cẩm lại dồn vào người mình mà hắn thì không thể thụt lùi thêm nữa.
Thượng Quan Cẩm vươn tay ôm hắn vào lòng, “Như vậy rất ấm áp.”
Đường Chấn Đông lo lắng hỏi, “Ngươi tốt hơn chưa?”
“Ôm như vậy tốt hơn nhiều.” Thượng Quan Cẩm dịu dàng cười, siết chặt lấy hắn.
Đường Chấn Đông bị ép ở trong ngực Thượng Quan Cẩm. Làn da trắng nõn của Thượng Quan Cẩm lạnh lẽo giống như nước mưa ngoài cửa sổ, Đường Chấn Đông không lộn xộn nữa, giây lát sau, hắn đem một phần chăn đắp lên người Thượng Quan Cẩm, nói, “Giường nhỏ, cũng lộn xộn.”
Thượng Quan Cẩm nhíu mày, “Hôm nay tâm trạng không tệ?” Những lần trước Đường Chấn Đông thường giãy dụa cả buổi mới bằng lòng yên tĩnh mặc hắn ôm.
“Bởi vì ngươi ở đây.” Trong giọng nói của Đường Chấn Đông có chút vui vẻ.
“Vậy phải thưởng cho ta.” Thượng Quan Cẩm gạt sợi tóc trên mặt Đường Chấn Đông sang một bên, “Hiện tại ta rất lạnh, cần nhiệt độ ấm áp.”
“Ngươi khó chịu sao?” Đường Chấn Đông lo lắng hỏi, vươn tay sờ trán hắn.
Thượng Quan Cẩm xoay người đặt Đường Chấn Đông ở dưới thân, “Ta muốn hôn ngươi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.