Từ ngày hôm đó, Đường Chấn Đông cố gắng tránh né Thượng Quan Cẩm mà Thượng Quan Cẩm cũng không truyền hắn đến. Tâm trạng hỗn loạn dần dần biến mất, chỉ là đôi khi nhớ lại ánh mắt thâm thúy mà thân thiết của Thượng Quan Cẩm, hắn không rõ là mình hiểu hay không hiểu.
Hắn đã từng có một tình yêu vững bền. Khi làm thị vệ cho tiểu thư nhà quan thì nảy sinh tình cảm, nhưng bởi vì chênh lệch gia thế quá nhiều nên tách ra.
Ngẫm lại cũng không có gì đáng trách, hắn không có tiền, không có quan chức, chỉ là một người bình thường, cho nên gặp việc bất bình cũng chỉ có thể chịu đựng hoặc trốn tránh. Bây giờ có nam nhân như thế quan tâm đến hắn, khiến hắn không biết phải nghĩ gì. Có lẽ là thương cảm quan tâm hắn hơn người khác một chút, nhưng hắn không được tự nhiên với sự bố thí tình cảm đó. Hơn nữa, địa vị của hai bên đã định trước không thể ở bên nhau, cho nên không cần nghĩ ngợi vẩn vơ làm gì.
Đường Chấn Đông ngồi ở trong sân giặt y phục, khi gặp phải chuyện phiền lòng hắn sẽ vùi đầu làm việc cho đến khi mệt đến mức không có sức lực để suy nghĩ bất kì chuyện gì. Đứng dậy, hắn phơi xiêm y lên trên sào tre thì cũng vừa lúc đến trưa, vừa đến giờ ăn cơm. Hắn đi đến Thiên Thính, nơi hạ nhân tụ tập để dùng cơm mỗi ngày.
Giữa gian nhà to lớn rộng rãi đặt ba mươi chiếc bàn, mỗi chiếc bàn ngồi mười người, trên mỗi bàn có mười lăm món ăn, mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-quan-hoan-hao/1353234/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.