Mặt trăng lưỡi liềm treo trên bầu trời màu xanh đen, ánh trăng bạc xuyên qua kẽ lá xum xuê rơi vào người Đường Chấn Đông. Hắn nhẹ nhàng đi về bắc viện, hồi tưởng lại chuyện vừa mới xảy ra, không khỏi thở dài. Không ngờ Lâm Thanh lại khách khí đáp tạ hắn chỉ vì chút việc nhỏ mà hắn giúp.
Đó là đồ Thượng Quan Cẩm thưởng cho Lâm Thanh, sao lại có thể vì giúp chút chuyện cỏn con mà nhận lấy. Huống hồ hắn chỉ làm việc được phân công, chưa bao giờ muốn đòi phần thưởng. Nhưng mà Lâm Thanh và Thượng Quan Cẩm đều là người tốt, họ không kinh thường hắn chỉ bởi vì khuôn mặt xấu xí của hắn, cũng không chỉ trỏ sau lưng hắn như người khác, khiến hắn cảm thấy ở trước mặt họ hắn là người bình thường.
Đường Chấn Đông lau mồ hôi trên trán, cảm giác toàn thân ướt mồ hôi dính dấp khó chịu, rất muốn tắm rửa. Thông qua các hành lang, qua những con đường dốc, sau đó đi đến chỗ sâu thẳm trong rừng cây, dọc đường nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, ngay cả trong không khí cũng bồng bềnh hương thơm tươi mát của cây cối, đó là mùi hương nguyên thủy do thực vật phát tán, rẽ bụi cây rậm rạp ra, mặt hồ thu thủy phát ra một lớp ánh sáng óng ánh.
Đường Chấn Đông nhìn quanh, thấy không có người, tháo đai lưng.
Dưới ánh trăng êm ái, cơ thể rắn chắc mà khỏe mạnh của hắn hiện ra rõ ràng. Hình dáng nam tính không sẹo lồi hoàn mỹ tuyệt đẹp. Trong ánh sáng dìu dịu, loang loáng thấy được vết sẹo đan xen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-quan-hoan-hao/1353232/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.