Giữa xuân thì mưa, phía đông bắt đầu có sấm.
Mạnh Tu Y đứng trên thềm đá ở Tuyên Thất Điện, từng trận sấm liên tục xuất hiện ở phía đông, có dấu hiệu mưa, nàng ấy giương mắt nhìn về phía chân trời, trầm mặc một lát. Đêm đã khuya, bóng dáng Mộ Sanh lại chưa xuất hiện.
Mạnh Tu Y đợi một chút, nói với hoạn quan phụng dưỡng một bên: "Đi một mình, mang theo dù, đến Chính Sự Đường xem Thượng Khanh có ở đó không."
Hoạn quan lĩnh mệnh mà đi.
Đã qua mười ngày kể từ cái đêm móc tim móc phổi đó. Đêm đó Mạnh Tu Y thiếu tự tin hỏi Mộ Sanh có nguyện ý ở lại kinh sư hay không, hầu như không chút do dự, Mộ Sanh liền gật đầu liên tục nói đồng ý.
Mạnh Tu Y chậm rãi thở một hơi, khóe môi lóe lên một ý cười nhàn nhạt, ngọt ngào cùng kinh hỉ đêm đó, hiện nay nghĩ đến lại vẫn khiến cho cõi lòng nàng ấy đầy mừng rỡ.
Giải quyết chuyện đại sự cả đời, dưới sự ám chỉ của Hoài An Quân cùng các Thừa Tướng là kì tích "lành bệnh", lại bắt đầu lâm triều.
Sau khi lâm triều, chuyện đầu tiên Hoàng Đế làm là đem nhóm thái thú đang nghỉ ở kinh thành đuổi đi hết, lại vui vẻ ban chiếu, lệnh Thượng Khanh đại nhân lập tức đi nhậm chức, chính thức thực hiện chức trách của Thượng Khanh, Chính Sự Đường từ nay là thần long có đầu.
An bài xong tất cả những thứ này, vốn tưởng rằng từ nay có thể trải qua những tháng ngày hạnh phúc mĩ mãn thì bệ hạ kinh ngạc phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-quan-duyen/774951/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.