Trên Bồng Lai đảo cũng không có Y Chính thường, vì Mạnh Tu Y sau khi tại vị đã không đến nơi này, thái y tốt không có một người, nhưng có một nhà thuốc nhỏ dùng khi khẩn cấp.
Chèo thuyền đến đảo qua đến bờ kia, sau đó chạy tới Thái Y Thự tìm tới Y Chính chịu trách nhiệm, lại từ Thái Y Thự quay về, một con đường dài như thế không tới hai ba canh giờ là không kịp.
Mạnh Tu Y nằm ở nơi đó, ý thức cũng không tỉnh táo lắm, Mạch Vinh Ân gấp đến sắp khóc, ngày mai chắc là lâm triều không được, chỉ không biết khi nào bệ hạ mới có thể khỏi hẳn, hắn hầu hạ bên cạnh bệ hạ, bệ hạ bệnh thành như vậy hắn khó thoát tội.
Mộ Sanh viết phương thuốc, nhờ đi lấy thuốc.
Mạch Vinh Ân một mặt phái nội thị đi lấy thuốc, một mặt khổ sở khẩn cầu nói: "Thượng Khanh đại nhân, bệ hạ vô cùng đau đớn, cũng không thể đau mãi như vậy được, ngài có nghĩ được biện pháp không?"
"Biện pháp nào thì trước tiên cũng phải cho uống thuốc, xem tình huống mới có thể quyết định." Mộ Sanh cũng giận trong lòng, một người khỏe mặt lại bệnh thành như vậy mới có người phát giác, bách tính bình thường có chút không thoải mái còn có người hỏi han ân cần, vậy còn Hoàng Đế.
Mạch Vinh Ân lại vội vội vàng vàng mà phái người ngoài điện đem thuốc từ bếp lò lên.
Mộ Sanh là người đun nước sôi đến, để Mạnh Tu Y uống xong. Nếu không có thuốc, thì biện pháp tỏa nhiệt tốt nhất chính là uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-quan-duyen/774946/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.