Chương trước
Chương sau
Trên Bồng Lai đảo cũng không có Y Chính thường, vì Mạnh Tu Y sau khi tại vị đã không đến nơi này, thái y tốt không có một người, nhưng có một nhà thuốc nhỏ dùng khi khẩn cấp.
Chèo thuyền đến đảo qua đến bờ kia, sau đó chạy tới Thái Y Thự tìm tới Y Chính chịu trách nhiệm, lại từ Thái Y Thự quay về, một con đường dài như thế không tới hai ba canh giờ là không kịp.
Mạnh Tu Y nằm ở nơi đó, ý thức cũng không tỉnh táo lắm, Mạch Vinh Ân gấp đến sắp khóc, ngày mai chắc là lâm triều không được, chỉ không biết khi nào bệ hạ mới có thể khỏi hẳn, hắn hầu hạ bên cạnh bệ hạ, bệ hạ bệnh thành như vậy hắn khó thoát tội.
Mộ Sanh viết phương thuốc, nhờ đi lấy thuốc.
Mạch Vinh Ân một mặt phái nội thị đi lấy thuốc, một mặt khổ sở khẩn cầu nói: "Thượng Khanh đại nhân, bệ hạ vô cùng đau đớn, cũng không thể đau mãi như vậy được, ngài có nghĩ được biện pháp không?"
"Biện pháp nào thì trước tiên cũng phải cho uống thuốc, xem tình huống mới có thể quyết định." Mộ Sanh cũng giận trong lòng, một người khỏe mặt lại bệnh thành như vậy mới có người phát giác, bách tính bình thường có chút không thoải mái còn có người hỏi han ân cần, vậy còn Hoàng Đế.
Mạch Vinh Ân lại vội vội vàng vàng mà phái người ngoài điện đem thuốc từ bếp lò lên.
Mộ Sanh là người đun nước sôi đến, để Mạnh Tu Y uống xong. Nếu không có thuốc, thì biện pháp tỏa nhiệt tốt nhất chính là uống nước, đun nước sôi.
Mạnh Tu Y không phối hợp, nàng ấy vốn là quật cường, vào lúc này mơ mơ màng màng càng không thích bị người ta dằn vặt, cuộn thân thể không chịu nhúc nhích.
Mộ Sanh thấy sắc môi nàng ấy nhạt như giấy trắng vậy, trong lòng biết nhúc nhích nàng ấy sẽ vô cùng đau đớn, cũng không dám cưỡng ép, lại lệnh người giặt khăn lạnh đến đắp trên trán của nàng. Khăn lành lạng rất có hiệu quả hạ nhiệt, Mạnh Tu Y thoải mái một chút, vầng trán hơi giãn ra thêm một ít.
Đơn giản như hài tử vậy, thoải mái liền thuận theo, khó chịu liền quấy phá, thật ra bệ hạ không khó hầu hạ, chỉ cần theo ý nàng ấy là được rồi.
Nhưng cố tình, giữa các nàng, không phải theo ý nàng ấy là có thể giải quyết.
Cuối cùng Mạch Vinh Ân cũng lo lắng vô mà đem thuốc vào. Hắn cũng không gọi cung nữ, cực kì tự nhiên đem chén thuốc bạch ngọc nhét vào trong tay Mộ Sanh.
Tình huống đặc thù, Mộ Sanh cũng không cố từ chối, trước tiên nàng thay đổi khăn trên trán Mạnh Tu Y, lành lạnh tẩm xuống thoải mái cực kì, tiếp đó Mộ Sanh liền cẩn thận mà dìu nàng ấy lên, như trao đổi vậy, nàng khiến cho nàng ấy thoải mái một chút, nàng ấy liền nghe lời một chút. Bệ hạ vẫn là biết đạo lí, quả nhiên liền để cho nàng thoáng đỡ dậy, thân thể mềm nhũn, không giãy giụa gì tựa vào lồng ngực Mộ Sanh.
Mộ Sanh đỡ nàng ấy, múc một muỗng thuốc cẩn thẩn thổi tới nhiệt độ vừa miệng, đưa đến bên môi Mạnh Tu Y. Bắt đầu Mạnh Tu Y vẫn tính là phối hợp, nhưng mà cho ăn qua một muỗng, nàng ấy liền cắn chặt hàm răng không chịu buông ra.
Mạch Vinh Ân ở một bên nhìn, vẻ mặt đau khổ nói: "Không được, đắng, bệ hạ không chịu uống."
Mộ Sanh chỉ đành hô vài tiếng bệ hạ, muốn trước hết lay tỉnh nàng ấy dậy mớm thuốc, ai ngờ Hoàng Đế mở mắt ra, ánh mắt có chút tan vỡ nhìn nàng một cái, cả người thống khổ, rên một tiếng, cuộn thân thể lại co vào trong ngực của nàng.
"Không thể làm gì khác hơn là đút miệng." Mạch Vinh Ân lí trí nói, hắn nhìn Mộ Sanh, Mộ Sanh gật gật đầu nói: "Cảm phiền Mạch đại nhân đi ra ngoài trước."
Đem Hoàng Đế giao cho nàng, ấy vậy mà Mạch Vinh Ân lại yên tâm, ngay lập tức mang theo cả một phòng cung nữ nội thị lùi ra.
Trong phòng giờ chỉ còn Mộ Sanh và Mạnh Tu Y đang mơ mơ màng màng.
Không nhanh chút nữa thuốc đều sắp nguội. Mộ Sanh cẩn thận để Hoàng Đế nằm thẳng trên giường nhỏ, tự mình đứng lên, uống một hớp thuốc, thuốc vào miệng đầu lưỡi lập tức tê dại, quả thực rất đắng, làm cho người ta cau mày.
Nàng cúi người xuống, đối diện với Mạnh Tu Y, một tay tìm được gáy Mạnh Tu Y thoáng nâng lên, khiến thực quản nàng ấy nằm ngang, dễ dàng để thuốc trong chén trôi xuống. Đầu lưỡi cẩn thận mà thăm dò vào trong miệng Mạnh Tu Y. Mộ Sanh có chút sốt sắng, tay đều hơi run rẩy, nàng dán vào môi mềm mại của mạnh Tu Y, chống đỡ hàm răng muốn đóng lại của nàng ấy, một tay còn lại dùng sức nắm chặt cằm nàng ấy, cuối cùng cũng coi như khiến bệ hạ há miệng.
Một ngụm thuốc cho uống không hề dễ.
Mộ Sanh nhẫn nhịn cay đắng, nhìn lông mày nhíu chặt của Mạnh Tu Y, mặt mũi tái nhợt, hô hấp chầm chậm bất an, nàng dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của nàng ấy, ôn nhu nói: "Ngươi vẫn như khi ta còn là Bùi Chiêu là được rồi."
Không biết Mạnh Tu Y có nghe hiểu không, thời điểm đút thêm một ngụm nữa liền dễ dàng hơn nhiều.
Uống hết một bát thuốc, Mộ Sanh lấy khăn đến, thay Mạnh Tu Y lau đi vết thuốc trên khóe miệng.
Sau đó, chính là lúc thuốc có hiệu lực.
Mộ Sanh cũng không lạc quan, nàng có một ít ưu phiền ẩn dật, hôm nay bệ hạ chỉ dùng một bát cháo, ban đêm lại uống vào không ít rượu, ăn uống như vậy dạ dày định là không chịu được, nàng chỉ sợ bát thuốc này uống rồi sẽ kích thích đến dạ dày trống rỗng.
Mộ Sanh ngồi ở một bên giường, cách một lát nàng lại đổi khăn trên trán, nỗ lực dùng việc này thay nàng ấy hạ nhiệt độ.
Trăng lên giữa trời, giờ tý đã qua.
Mạch Vinh Ân đi vào nội thất, liền nhìn thấy Thượng Khanh đại nhân ngồi ở bên giường, dùng khăn trộn lẫn rượu mạnh và nước lau chùi gò má, lòng bàn tay cho bệ hạ.
"Đại nhân, ngài cũng đi nghỉ đi." Mạch Vinh Ân tiến lên phía trước nói. Thượng Khanh mệt muốn chết rồi, dù cho bệ hạ tốt đẹp cũng sẽ không vui vẻ.
Mộ Sanh lắc lắc đầu, đưa khăn cho cung nữ đứng hầu một bên, bắt mạch cho Mạnh Tu Y, lại liếc nhìn đồng hồ nước ở góc tường, cách lúc dùng dược đã nửa canh giờ, xem ra bệ hạ cũng không có không khỏe, nàng thở phào nhẹ nhõm, đang muốn thỉnh Mạch Vinh Ân đem đợt thuốc thứ hai vào bếp lò nấu, liều thuốc trước là để giảm bớt không khỏe trong dạ dày bệ hạ, liều hai mới là thật sự hạ sốt.
Lời vừa ra khỏi miệng, liền nhìn thấy Mạnh Tu Y mơ mơ màng màng ở dưới thấp ngâm một tiếng, đột nhiên nâng thân thể, nằm nhoài lên giường nôn mửa.
Mạch Vinh Ân sốt sắng, vội vàng muốn đi đỡ Hoàng Đế, Mộ Sanh dựa vào khoảng cách gần hơn so với hắn đã đi trước một bước đỡ lấy bệ hạ, một tay khẽ vuốt ở sau lưng nàng ấy, khiến nàng ấy chậm một chút.
Mạnh Tu Y cả một ngày đều không ăn cái gì, phun ra hầu như đều là nước đắng, sau khi nôn xong con mắt đều đỏ.
Sớm có cung nữ mang khăn sạch cùng nước ấm súc miệng đến.
Mộ Sanh đỡ nàng ấy dậy, tiếp nhận cái chén, đút ăn đến bên mép nàng ấy, trong miệng dịu dàng an ủi: "Không có chuyện gì, hiện tại tốt rồi."
Mạnh Tu Y không nói gì, súc súc miệng. Sau phen dằn vặt này nàng ấy cũng tỉnh rồi, thấy Mộ Sanh một tay đỡ vai nàng, đợi tiếp li từ trong tay mình, liền thuận tay đưa li cho cung nữ một bên, nói: "Nơi này dơ, ngươi tránh ra một chút."
Mộ Sanh liền nghe lời tránh ra, Mạnh Tu Y nằm lại trên giường nhỏ, dạ dày đã không còn đau đớn khó nhịn như lúc nãy nữa. Mộ Sanh cả đêm chườm lạnh cùng lau chùi bằng cồn cho nàng ấy rất có hiệu quả, vào lúc này nàng ấy đã không cảm thấy miệng mũi nóng lên, ý thức cũng quay về, chỉ là khắp toàn thân không nơi nào dễ chịu, khó chịu cực kì.
Có cung nữ tiến lên thu thập những vật dơ bẩn kia, lại mở ra một bên cửa sổ ở hướng nam thông gió.
Lại chờ một lúc, y chính rốt cục khoan thai đến muộn, Mạnh Tu Y nhìn thấy nàng ta, nhanh chóng nói: "Không cần, Thượng Khanh đã trị liệu qua cho trẫm."
Y chính này vừa vặn tiếp nhận vị trí kia của Mộ Sanh, nghe được lời ấy của bệ hạ, biết được y thuật của Thượng Khanh cao hơn mình, cũng không dám nhiều lời, chỉ là chức trách của nàng, liền nói: "Thượng Khanh đại nhân y thuật cao minh, chỉ là thần lo lắng thánh thể của bệ hạ, mong bệ hạ để cho thần xem mạch một lần."
Mạnh Tu Y lập tức cau mày nói: "Không cần, ngươi lui ra đi."
Lúc này y chính mới ngậm miệng lui ra.
Trong phòng lập tức yên tĩnh lại, Mạnh Tu Y toàn thân vô lực, di chuyển cái đầu cũng choáng váng hoa mắt. Nàng ấy nhìn về phía nơi Mộ Sanh đứng, lại phát hiện nơi đó đã không có một bóng người.
Nàng đi rồi sao? Mạnh Tu Y một phen bừng tỉnh, lập tức liền tức giận không ngơi, cùng lắm hai canh giờ nữa trời liền sáng, vội vã đi như thế làm cái gì, bận bịu cả đêm nằm xuống nghỉ một lát thì làm sao, vừa vặn giường của nàng ấy rất lớn!
Kì quái mà tức giận như vậy một lúc, Mạnh Tu Y đột nhiên có một ý kiến hay để không cho Mộ Sanh ra ngoài, liền nói, những y chính kia y thuật thấp kém, không khiến người ta an tâm bằng nàng, để cho nàng ở lại trong kinh, tốt nhất liền vào ở trong cung. Dù gì xem qua đêm nay, nàng vẫn là rất quan tâm thân thể của nàng ấy, hẳn là sẽ không từ chối. Hoài niệm lại năm xưa, bất luận là Bùi Chiêu hay là Mộ Sanh, hầu như đều chưa từng vi phạm qua ý của mình.
Tiếp đó, nàng ấy liền... Liền thế nào đây? Hay dùng cường! Dù sao cũng không phải lần thứ nhất, nàng sợ nàng ấy như vậy, khẳng định vẫn sẽ không từ chối. Không qua cũng phải qua. Bắt nạt Chiêu nhi quen rồi, cả đời sau đó cũng qua vậy đi!
Mạnh Tu Y mơ mơ hồ hồ như thiên mã hành không mà suy nghĩ, sau đó chính mình cũng không biết mình nghĩ gì, buồn ngủ nhanh chóng kéo tới. Một trận sốt cao làm cho thân thể nàng ấy hao tổn lợi hàng, huống chi cái vị kia cũng không an phận.
*Thiên mã hành không: Ngựa trời có thể tự do bay lượn trong không gian, là thú cưỡi của một vị thần.
Lúc Mộ Sanh bưng cháo trở về, liền nhìn thấy Mạnh Tu Y đã ngủ.
Bệ hạ bình yên ngủ say ngoan ngoãn cực kì, sợi tóc nhu thuận dán vào bên mặt nàng ấy, thân thể trốn dưới chăm gấm, không nhúc nhích, hai con mặt tự nhiên đóng lại, ngay cả lông mi dài cũng ngoan ngoãn dán vào mí mắt.
Cháo hẳn là không ăn được rồi. Mộ Sanh gọi cung nữ đem về phòng ăn, đợi bệ hạ tỉnh dậy lại hâm cho nàng ấy. Người đói bụng quá lâu chỉ thích hợp dùng chút đồ ăn lỏng dễ tiêu hóa, mà không thể ăn nhiều, chỉ có thể ăn chút ít.
Mộ Sanh ngồi xuống sát bên giường, đợi thuốc bên kia nấu tốt cho bệ hạ uống vào.
Đêm khuya ngồi bất động dễ mệt rã rời, Mộ Sanh bất tri bất giác liền mệt mỏi ngủ mất.
Khi nàng tỉnh lại, trời đã lên cao, nàng ngủ trên giường nhỏ của Hoàng Đế.
Mộ Sanh mở mắt ngồi dậy, cách đó không xa có một cung nữ đứng hầu, Mộ Sanh định thần nhìn lại, là người quen, là vị tên Tử Câm kia.
Tử Câm rất nhanh phát hiện nàng đã tỉnh lại, vội vã đi tới, cười vấn an, sau đó nói rằng: "Bệ hạ đi tới Kiến Chương, trước khi đi phân phó tỳ nữ phụng dưỡng đại nhân. Đại nhân chỉ cần nghỉ ngơi ở đây, bệ hạ hết bận liền quay về."
Mộ Sanh vội hỏi: "Bệ hạ đã dùng bữa chưa?"
"Đã dùng, là cháo đại nhân hâm, biết là đại nhân phân phó nấu nên bệ hạ rất cao hứng" Tử Câm chuyện lớn chuyện nhỏ đều nói rất rõ ràng.
Theo câu này của nàng, bầu không khí lập tức ấm áp lên.
Tử Câm không cần phải lừa nàng, nàng ấy nói bệ hạ rất cao hứng tất nhiên bệ hạ thật sự rất cao hứng. Mộ Sanh không khỏi cười cười, từ bên trên giường đi xuống, rửa mặt xong Tử Câm lấy một bộ thường phục của Thượng Khanh đến cho nàng thay. Chính là tỉ mỉ chiếu theo nàng mà may.
Đồ ăn sáng đều đã mang lên, Mộ Sanh dùng một chút đã no rồi. Tử Câm liền nói với nàng: "Đại nhân hẳn chưa tới Bồng Lai nhỉ? Hôm qua vội vàng chắc là chưa từng xem xét phong cảnh trên đảo, không bằng tỳ nữ dẫn đường cho đại nhân, dẫn đại nhân đi dạo bốn phía?"
Mộ Sanh suy nghĩ một chút liền đáp ứng. Nàng ngồi không cũng tẻ nhạt, theo lời của Tử Câm, bệ hạ từng có khẩu dụ, khiến cho nàng đợi ở trên đảo. Nếu như không tìm chuyện làm thì thời gian trôi rất lâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.