Chương trước
Chương sau
Việc này đột nhiên đến, dù cho không tìm ra lí do phản bác, trực giác Mộ Sanh vẫn cảm thấy một loại cảm giác quái dị như cũ. Nàng suy nghĩ một chút, thăm dò nói: "Nếu vậy, thần nói cho Thái Y Thự để bệ hạ tinh tế tuyển chọn, xem vị thái y nào y thuật cao mình có thể đề bạt?"
Mạnh Tu Y nhướng lông mày, há mồm muốn nói, thấy Mộ Sanh nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, liền dịu dàng nở nụ cười, nhẹ nhàng nặn nặn gò má của nàng: "Nhìn trẫm như thế làm gì? Bây giờ ngươi rất bận rộn, chuyện tuyển tân Y Chính không cần ngươi quản, sẽ có mấy vị Y Chính khác hợp tác làm việc với thái y."
Giọng nói của nàng ấy tự nhiên, giống thường ngày như đúc, Mộ Sanh hoàn toàn không tìm ra kẽ hở nhưng dù thế, loại hoảng sợ bất an kia, không những không rút đi, ngược lại càng lúc càng kịch liệt.
Vì tiên hậu khó sinh Mạnh Tu Y mà chết, nên khi còn bé Mạnh Tu Y không phải người được tiên đế yêu thích, bị vùi ở một góc trong cung điện lớn, hầu hết là tự sinh tự diệt. Thân là hoàng nữ, mà cũng không sánh nổi mấy cái thứ xuất hoàng tử. Nhưng nàng ấy muốn sống sót, nàng ấy biết thân phận chính của mình là trở ngại lớn nhất của mấy vị hoàng tử khác, cho nên, bọn họ dù tranh đấu lẫn nhau, muốn bước lên nàng cũng sẽ đoàn kết nhất trí. Bước đi của nàng ấy so với bất kì ai trong tòa cung điện này đều là liên tục khó khăn, sơ sẩy một cái, liền tan xương nát thịt, nhưng lại có dục vọng muốn chiến thẳng hơn ai hết, nàng chỉ có hai sự lựa chọn, ngôi vị hoàng đế hoặc chết.
Mười mấy năm nơm nớp lo sợ trong cung đình mài giũa luyện nên sức quan sát nhạy cảm của nàng ấy; vì ngôi vị hoàng đế mà nỗ lực lấy lòng phụ hoàng vốn không thích mình, giúp nàng ấy học được ẩn giấu tâm tình; và khi người còn bất an vì sợ bị tính kế, khiến cho nàng ấy có một loại dục vọng khống chế sự vật một cách mãnh liệt.
Hiện tại, sức quan sát nhạy cảm của nàng ấy sản sinh tác dụng. Nàng ấy phát hiện Mộ Sanh bất an.
Nếu, nàng chỉ là đại thần, thị vệ hay nội quan không hơn không kém, thì nhận xử lí đâu cần do dự và chần chờ? Không biết tại sao, trong đầu Mạnh Tu Y thoáng qua ý nghĩ hoang đường như vậy. Nàng ấy cười cười trong lòng, nhưng trên mặt vẫn cực kì nghiêm nghị nói với Mộ Sanh: "Đây đều là việc nhỏ, không đáng để ngươi nhọc lòng. Ngươi cần lưu tâm chính là, Hoài An Quân sắp quay về, rất nhanh, có thể khiến Bùi Bá An nợ máu trả bằng máu."
Câu nói này, lập tức đoạt hết tâm thần Mộ Sanh.
Năng lực chống thiên tai của bách tính khá là mạnh mẽ, chỉ cần cho bọn họ thời gian nghỉ ngơi lấy sức, liền có thể khôi phục sinh cơ. Trải qua mấy ngày liền cứu tế và nghỉ ngơi, quận huyện gặp tai họa chung quy đã ổn định, bách tính khỏi cơ hàn, uống một ngụm cháo trắng, tốt xấu gì cũng tới mùa xuân. Triều đình đem các hộ dân gặp tai họa về nhà một lần nữa, phân phát ruộng cày, lại lệnh gieo trồng vào mùa xuân, bọn họ đã có thể trùng kiến quê hương. Ở Chiết Giang, đất đai màu mỡ, mưa thuận gió hòa, không tới hai năm liền có thể trục xuất hết khói mù của lũ lụt.
Hoài An Quân thân gánh trọng trách rốt cục trở về. Sau lời nhắc nhở của Hải Định, phương hướng tra tìm của bọn họ đã rõ ràng hơn, thêm hướng hỏi thăm lòng dân, lúc mọi người hồi kinh, trên thân đã mang đầy đủ chứng cứ.
Bùi Bá An rời chức về nhà, nhưng vẫn thao túng triều đình. Mắt thấy Hoài An Quân trở về, không khỏi nóng lòng. Đại thần đồng đảng với hắn tất nhiên là cật lực vì hắn biện hộ. Mạnh Tu Y không muốn triều đình rung chuyển quá mức, chờ Bùi Bá An chết rồi, đám người kia như rắn mất đầu, nàng ấy có thể thong dong thu thập, liền không hỏi những người còn lại, nhìn như đã bỏ ra sau đầu. Nhất thời cũng khiến không ít đại thần chần chờ.
Ở trong mắt Bùi Bá An, đây chính là gian kế chồng chất của Hoàng Đế, ác độc cực kì.
Hắn một thân thường phục, ngồi trên cao công đường, nhìn vây cánh dưới đáy nhiều vẻ mặt khác nhau, cười lạnh: "Các vị hẳn là đã quên ngày xưa đã làm gì? Thánh thượng bỏ qua cho các vị nhất thời, sao có thể buông tha các vị một đời?"
Lời vừa nói ra, mọi người rùng mình, sau khi hai mặt nhìn nhau, vội vàng đứng dậy, cung kính chắp tay nói: "Chúng ta chỉ coi duy nhất Bùi công là đầu ngựa."
Hoàng Đế đã lộ ra răng nanh, hơn ba mươi vị đồng liêu kia nàng ấy nói xử trí liền xử trí, dù cho tấu chương khuyên can chất đầy trên bàn, nàng ấy một chút cũng không buông, thánh thượng như vậy, trong mắt không bao dung cả hạt cát.
Ổn định xong nhân tâm, Bùi Bá An đứng lên, trịnh trọng chắp tay với mọi người: "Lão phu gặp nạn, các vị cũng ung dung không được, trước mắt chỉ có một đường đồng sức đồng lòng. Tuy thủ đoạn của bệ hạ cứng rắn, nhưng chẳng lẽ còn có thể quét sạch nửa triều đình?"
Mọi người trăm miệng một lời nói: "Nguyện cùng Bùi công đồng hội đồng thuyền, cùng chung hoạn nạn!"
Bùi Bá An thỏa mãn gật đầu, ở đây đều là quan lớn từ tam phẩm trở lên, chỉ cần các nhà kết thành một đoàn, bệ hạ có thể làm sao với bọn họ? Nàng muốn làm minh quân thì phải kiêng kị thanh danh của chính mình, cay nghiệt không có tình người, không được xuất hiện trên người nàng. Khóe miệng khắc sâu hoa văn của Bùi Bá An hơi cong lên, lộ ra ý cười mờ mịt.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng gã sai vặt kêu to: "Công tử."
Mọi người ở trước công đường nhìn ra ngoài.
Bùi Bá An nhíu hai hàng lông mày.
Bùi Thiệu bất đắc dĩ đi đến, nhìn kĩ những đại thần quyền cao chức trọng này, trong lòng nhất thời dâng lên áp lực không dễ chịu. Nhưng mà hắn vẫn từng trải qua va chạm xã hội, sửa lại áo bào một chút, liền tự nhiên hào phóng mà đi tới, thi lễ với Bùi Bá An một cái: "Xin chào phụ thân."
Bùi Bá An vô cảm gật đầu một cái.
Bùi Thiệu lại nở ngậm lấy ý cười ôn hòa khiêm tốn của một quân tử, chắp tay tứ phía: "Tiểu chất gặp chư vị đại nhân."
Mọi người không biết tại sao hắn lại xuất hiện ở đây. Nếu là đại công tử của Bùi công, cũng có thể hiểu, nhưng vị tiểu công tử này ngoài trừ đoạt giải nhất khoa thi năm ấy, thì vẫn không có tiếng tăm gì, nhưng mà trạng nguyên, mỗi ba năm liền có một người, người thường nghe có vẻ cao khó với, nhưng đối với những vị tiền bối chức vị cao như bọn họ, thì chỉ đến thế.
Bùi Thiệu cảm thấy được loại xem thường kia, càng câu nệ hơn.
Có một lão đại nhân râu tóc bạc trắng, hiền lành cười nói: "Công tử khách khí, không cần giữ lễ tiết."
Bùi Thiệu liền thở phào nhẹ nhõm.
Bùi Bá An ngồi ở địa vị cao, tình hình bên dưới nhìn thấy rõ rõ ràng ràng, so với tên nghịch tử lão luyện lại thông tuệ khéo đưa đẩy kia, Thiệu nhi vẫn cần giáo dục nhiều hơn. Chút thất vọng ngắn ngủi này không tránh được con mắt Bùi Thiệu, hắn mím mím môi, nghĩ đến huynh trưởng được người người tôn sùng, bất bình trong lòng càng to lớn.
"Ngươi không ở trong phòng học hành chăm chỉ, đến đây làm cái gì?" Bùi Bá An hỏi.
Bùi Thiệu kính cẩn nói: "Nhi tử thấy sắc trời đã tối, phụ thân cùng các vị đại nhân chưa dùng bữa, tới phụng dưỡng."
Bùi Bá An vô cảm gật đầu một cái: "Nơi này tự có tôi tớ, ngươi lui ra đi."
Bùi Thiệu thuận theo cúi đầu, chắp tay nói phải, ở nháy mắt không ai nhìn thấy ấy, trong mắt hắn lóe ra bất bình.
Phụ thân trên miệng nói coi trọng hắn, nhưng xưa nay chưa từng tín nhiệm hắn.
Tranh luận trên triều tiến vào cảnh yên bình, Hoài An Quân mang chứng cứ về, đủ để chỉ định Bùi Bá An nổ đê, Bùi Bá An một mức chắc chắn chứng cứ là giả tạo. Lúc này, nhân chứng trọng yếu thái thú quận Lâm An tự sát trong ngục, nhất thời, tình thế tựa hồ có tư thế nghịch chuyển.
Mạnh Tu Y không khỏi buồn cười, thiệt thòi hắn cả đời làm quan, lại cho rằng phá hủy nơi hiểm yếu là có thể ngăn cản nàng ấy.
Mộ Sanh xem trả thù là vì tức giận, có, nàng còn chuyện khác.
Hoài An Quân vừa hồi kinh liền bận bịu đến chân không chạm đất, nửa chút cũng không rút ra được. Mạnh Ấu Lâm nghe nói Mạnh Ấu Thư trở về, liền nháo muốn về nhà, không muốn lại ở trong cung.
Mạnh Tu Y thấy Mộ Sanh chăm chú chuyện trên triều quá, sợ nàng quá mức nôn nóng, đã lệnh nàng đưa Mạnh Ấu Lâm trở về nhà.
Mộ Sanh chỉ đành đem người bên cạnh mình đuổi về phủ thật tốt.
Dọc theo đường đi, Mạnh Ấu Lâm nói liên tục: "A Thư rốt cục trở về, bệ hạ nói ta cao lớn lên, không biết A Thư có thể nhìn thấy không."
"Ngươi nói A Thư gầy sao? Bôn ba ở bên ngoài, chắc chắn là khổ cực, ta trở lại sẽ khiến nàng uống canh cố gắng bồi bổ."
"Ngày nào ta cũng nhớ A Thư, A Thư có nhớ đến ta ngày ngày hay không nhỉ?"
Tràn đầy hưng phấn cùng chờ mong.
Mộ Sanh dần dần bị vui mừng thuần túy của nàng nhiễm sang, không khỏi nghĩ đến người có thể khiến nàng nhớ nhớ mong mong kia, nên những tiến triển nàng ghi nhớ từng giây từng khắc kia đều tạm quăng ra sau đầu.
Trong chớp mắt khi Mạnh Ấu Lâm nghe được Mạnh Ấu Thư ấy, loại vui sướng tỏa ra từ đáy lòng làm cho nàng tươi cười rạng rỡ. Không cần nhìn thấy, chỉ cần Mạnh Ấu Thư tới gần, nàng liền biết nàng ấy đã trở về.
So với nói là nàng nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, không bằng nói là nàng cảm nhận được hơi thở quen thuộc trên người Mạnh Ấu Thư.
Tình cảm tỉ muội này thật sự là sâu đậm. Mộ Sanh không khỏi than thở.
Nhưng mà, một khắc khi Mạnh Ấu Thư nhìn thấy Mạnh Ấu Lâm kia, quét sạch uể oải đầy mặt, chỉ còn vui mừng tự đáy lòng mà đem Mạnh Ấu Lâm ôm vào trong ngực, Mạnh Ấu Lâm ngoan ngoãn tựa ở trong lồng ngực Mạnh Ấu Thư, như con mèo nhỏ mềm mại hô: "A Thư." Mộ Sanh lại cảm thấy, hình như, tình cảm tỉ muội của hai người này có lẫn chút ái muội.
Ý nghĩ kia chợt lóe lên, nhanh đến mức như chớp giật phía chân trời trong ngày màu hẹ. Mộ Sanh không thể không tự phỉ nhổ chính mình, thực sự là, càng ngày càng hoang đường, lại dám phỏng đoán chân tình thuần khiết như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.