Đến ngày thứ hai, Hoàng Đế bên kia vội vàng triệu người nghị sự, sáng sớm là lục bộ học sĩ, buổi chiều là chư thần trong danh sách, một khắc cũng không ngừng lại, Mộ Sanh suy nghĩ một chút, cũng không đi qua bên kia. 
Ngày thứ ba vẫn là như vậy. 
Đến ngày thứ tư, Mộ Sanh trên đường trả nhà gặp phải Mạnh Ấu Lâm. 
Nàng nhớ được tiểu cô nương tốt bụng này. 
Lúc đến gần nàng thì, Mạnh Ấu Lâm mở miệng trước nói: "Tiểu Bạc?" 
Con ngươi vô thần long lanh như lưu ly của nàng ấy, hơi nghiêng đầu, đem lỗ tai quay về hướng Mộ Sanh. Mộ Sanh không khỏi sững sờ, sau đó nở nụ cười, đoán chừng là nghe ra tiếng bước chân của nàng, hoặc là nhận ra khí tức trên người nàng. Người có một mặt thiếu hụt, thì sẽ bù đắp lại ở một vài chỗ khác. 
Mộ Sanh tiến lên thi lễ nói: "Mạnh tiểu thư mạnh khỏe." 
Nụ cười của tiểu cô nương sạch sẽ giống như bầu trời không có một áng mây, trên mặt hơi lộ ra nghi hoặc hỏi đến: "Sao ngươi ở đây? Đến tìm A Thư sao?" 
Người thường ngày phải đến bái phỏng Hoài An Quân không ít, vì vậy nàng ấy theo bản năng liền cảm thấy rằng nàng là vì Hoài An Quân mà tới. Mộ Sanh thoáng cúi người xuống, tiến gần nàng ấy một ít, ngữ khí ôn hòa: "Ta đang ở nơi gần nơi này, vì sao ngươi lại ở đây?" 
Nơi đây là một tiểu đình tử bên đường, bốn phía cỏ dại um tùm, chim bướm bay lượn, lúc này mặt trời chiều ngã về tây, có thể dùng để hóng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-quan-duyen/774908/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.