Tự mình phân cao thấp với chính mình như vậy, nàng đại khái là người duy nhất từ xưa đến nay. 
Mộ Sanh mâu thuẫn giãy dụa mà nhìn Mạnh Tu Y đang đi ở phía trước. Nàng biết, như hiện tại, nàng không vui, nhưng nếu bệ hạ vừa quay đầu đã quên Bùi Chiêu, nàng cũng sẽ cảm thấy mất mát. Bất đồng duy nhất chính là, nếu như bệ hạ đảo mắt liền quên đi Bùi Chiêu, tuy nàng mất mát nhưng sẽ không bất ngờ, dù sao, nàng chưa bao giờ hi vọng bệ hạ sẽ lâu dài đối với nàng, từ trước đến giờ đều cho rằng một ngày nào đó lòng vua sẽ thay đổi. Nhưng rồi biết được bệ hạ nhớ mãi không quên, sau khi nàng cảm động bất an, mơ hồ càng thêm đặc biệt bất ngờ, đặc biệt là sau khi nàng dần dần thấy rõ trong lòng mình, phần cảm động bất an liền hóa thành ngọt ngào lâu dài, như nước suối trong trẻo chảy xuôi qua trái tim nàng, mang đến bình lặng thoải mái. 
Theo lý mà nói, tất cả đều là tốt, vậy mà hiện tại, nàng lại bắt đầu khó chịu đối với chính mình lúc trước. 
Mộ Sanh sâu sắc phỉ nhổ chính mình tích cực khó chịu. 
Rất nhanh liền đến chuồng ngựa của mộ, Mộ Sanh mở dây cương, dắt ngựa của mình qua, nhìn phía Mạnh Tu Y nói: "Bệ hạ, xe ngựa ngài đâu?" Nàng vừa nói vừa nhìn chung quanh một phen, lúc này mới từ từ nhận thức ra, bệ hạ ở đây, bốn phía nên có người hầu mới phải, sao sẽ dễ dàng để nàng ấy đi vào như vậy. 
Mạnh Tu Y nói: "Trẫm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-quan-duyen/774902/chuong-25-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.