Khi đó vẫn còn quá trẻ, cũng không có nghe được trêu đùa trong lời nàng ấy, mà những lời kia cũng chưa từng để nàng lưu lại hồi ức ấn tượng sâu sắc, hiện tại nhớ tới lại đặc biệt làm cho tâm thần nàng thay đổi sắc mặt. 
Mộ Sanh phục hồi tinh thần lại, thì phát hiện, Mạnh Tu Y cũng đang nhìn nàng. Hai người cách nhau cũng không xa, ở chính giữa chỉ cách mấy cây hoa đào. Mạnh Tu Y cúi đầu cất đi cuốn sách cùng mu bàn tay để phía sau, nàng nhìn Mộ Sanh, bỗng nhiên, nở nụ cười. 
Khuôn mặt tuấn tú, ý cười thanh thiển, giống hệt như cả vườn hoa này vậy, khiến người ta đầu váng mắt hoa. Mộ Sanh đứng ở tại chỗ không thể động đậy. Mạnh Tu Y đi về hướng nàng, bước đi hờ hững, như tản bộ sân vắng. Mộ Sanh không nhịn được muốn lùi về sau, tần suất trái tim nảy lên tựa như nai con chạy loạn. 
"Ngươi ở đây làm cái gì?" Sau khi Mạnh Tu Y đến gần, từ trên cao mà nhìn xuống nàng, cười nói. 
Nhìn ra tâm tình nàng ấy rất tốt. 
Tiến vào Chính Sự Đường, cũng có tiếp xúc một ít triều chính, Mộ Sanh lập tức quay cuồng một trận trong đầu, nhưng chưa phát hiện chuyện lớn gì có thể khiến bệ hạ cao hứng, nàng chỉ đành trả lời: "Thần đến yết kiến bệ hạ." 
Mạnh Tu Y nhướn lông mày, rất nhiều ý tứ "nào có yết kiến như thế." 
Mộ Sanh biết, thời điểm tâm tình bệ hạ tốt, yêu thích người ở bên cạnh thả lỏng một ít, mà nàng, cũng không muốn lúc nào ở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-quan-duyen/774897/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.