Edit: Siu Nhơn MèoHai chữ “Trung Nghĩa” chưa kịp khô lúc này thoạt nhìn vô cùng trào phúng.Bốn mươi, đường hầm bí mật.
Thẩm Ngôn đi theo sau Trình Kỵ, không khỏi cảm khái Huy Nam quả thật là địa bàn của Huy Nam vương phủ.
Dọc theo đường đi Thẩm Ngôn thầm ghi nhớ hết tất cả đường đi nước bước.
Đang lúc sắp đi đến đầu cuối của đường ngầm, phía trước đã có ánh sáng thấp thoáng chiếu vào. Trình Kỵ quay đầu nhìn Thẩm Ngôn: “Thẩm huynh, Trình mỗ chỉ đưa huynh đến đây thôi. Núi xanh còn đó, nước biếc —— Ơ.”
Thanh dao găm trong ngực Thẩm Ngôn đã tuốt khỏi vỏ, dí vào lưng gã: “Đi.”
Nụ cười Trình Kỵ phai nhạt: “Thẩm huynh có ý gì đây?”
Thẩm Ngôn khẽ cong khóe môi: “Trình huynh, đao của huynh giấu chưa kỹ.”
Trình Kỵ theo phản xạ sờ vào trước ngực một cái, lại phát hiện ra âm mưu của Thẩm Ngôn.
“Đi!” Thẩm Ngôn lạnh lùng nói.
Lúc nãy Trình Kỵ rất nhẹ nhàng mà đồng ý đưa Thẩm Ngôn ra khỏi thành thì hắn đã nghi ngờ rồi.
Với tính cách cẩn thận chặt chẽ của Trình Kỵ, giấu hắn trong vương phủ mới là sự lựa chọn tốt nhất.
Nhưng Trình Kỵ lại không mấy đắn đo đã dẫn hắn vào đường hầm trọng yếu, còn để cho Thẩm Ngôn nhìn thấy quá nhiều bí mật. Thẩm Ngôn sinh sống trong cung đã hiểu quá rõ rồi, sẵn lòng để cho người khác biết được bí mật, không biến ngươi thành tâm phúc thì ắt sẽ biến ngươi thành người chết.
Trình Kỵ không thể không bước về phía trước, cách lối ra ngày càng gần, lúc gã đang nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-quan-di-ve/196744/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.