Edit: Siu Nhơn MèoHắn chỉ hi vọng sau này khi tiểu Thái tử đã lớn, vẫn còn có thể nhớ, đã từng ngồi trên vai Lục Uyên ngắm hoa đăng.Hai mươi hai, ngắm hoa đăng.
“Nhìn bên kia.” Lục Uyên chỉ vào hoa đăng ở phía xa xa.
Tiểu Thái tử nôn nóng đến độ giậm chân, nó vẫn còn quá thấp, chỉ có thể xem hoa đăng qua khe hở trong biển người.
Thẩm Ngôn chú ý thấy, ngồi xổm xuống: “Tiểu công tử, nô tài cõng ngài nhé.”
Già dặn đến đâu thì vẫn là một cục nhỏ tròn tròn, sự tò mò với hoa đăng đã khiến nó quên mất đủ các loại dò xét với Thẩm Ngôn trước kia.
Mở ra hai tay, leo lên lưng Thẩm Ngôn.
Lục Uyên nhìn nó, chờ sau khi tiểu Thái tử ngồi vững vàng trên cổ Thẩm Ngôn rồi. Y mới nói: “Lễ nghi cha dạy con đâu rồi?”
Tiểu Thái tử hé môi.
Thẩm Ngôn đang muốn nói khó lắm mới có dịp ra ngoài chơi, làm càn một chút cũng không sao. Thế nhưng, rất nhanh đã nghe thấy một tiếng rất nhỏ truyền tới từ trên đỉnh đầu: “Đa tạ.”
Thẩm Ngôn kinh ngạc nhìn về phía Lục Uyên, đã thấy Lục Uyên hài lòng gật đầu, đỡ lấy lưng nhi tử, kể cho nó và Thẩm Ngôn nghe về những điển cố mà họ chưa biết đến.
Một lớn một nhỏ nghe đến mê mẩn, Thẩm Ngôn cũng không chú ý tới bởi vì cục tròn béo trên lưng, mà trán của hắn đã rịn một lớp mồ hôi mỏng.
Kỳ thực nếu có chú ý tới cũng không hề gì, việc của thái giám vốn chính là hầu hạ người trên. Có cái khổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-quan-di-ve/196738/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.