*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Siu Nhơn MèoĐiều duy nhất không đổi ấy chính là đôi bàn tay đan chặt lấy nhau.Hai trăm hai mươi lăm, tâm nguyện suốt đời.
“Tôn Hoán Lâm.”
Tôn Hoán Lâm chậm rãi mở mắt, cảnh vật xung quanh dần trở nên rõ ràng, lão đã không còn ở trong thư phòng của huyện nha, mà đang ở một nơi bốn phía đều là tường đá.
“Đây, khụ khụ khụ, đây là đâu?”
Nước đá lạnh thấu xương khiến tầm mắt lão chua xót không ngớt, cổ áo bị nước làm ướt nhẹp dính sát vào người.
“Thiên, Thiên nhi đâu?”
“Tôn Thiên sao?” Giọng nói lạnh băng truyền đến từ trên đỉnh đầu lão, “Trẫm y theo ý nguyện của nàng ta, ngươi còn không chịu lĩnh chỉ tạ ơn?”
“Ý, ý nguyện gì cơ?!” Tôn Hoán Lâm lê đôi chân không còn cảm giác gắng gượng ôm lấy giày của người sau lưng, “Xin Hoàng thượng ta mạng!”
“Ý nguyện gì à? Lệnh thiên kim nói đến tình chân ý thiết như vậy, trẫm làm sao không đáp ứng cho được?” Lục Kiêm từ trên cao nhìn xuống lão: “Thanh đăng cổ phật làm bạn, trẫm đáp ứng rồi… Có điều, cũng không biết Tôn tiểu thư đến cùng sẽ vì ông và Tôn tài nhân cầu phúc, hay là mắng đây. Dù sao thì, không phải người cùng một nhà thì không cùng vào một cửa, có lẽ trong suy nghĩ của lệnh thiên kim thì ông và Tôn tài nhân là người hại nàng ta rơi đến kết cục này.”
Hai chữ “thiên kim” phun ra từ miệng Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-quan-di-ve/1355164/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.