Edit: Siu Nhơn Mèo“Việc nhà?!” Lục Uyên cười nhạt, “Việc mà các ngươi đang quản, lẽ nào không phải là việc nhà của Trẫm?!”Một trăm lẻ chín, quần thần quỳ gối.
“Thẩm Ngôn đâu?”
Lục Uyên nhìn trời đã dần tối, thấy hơi là lạ, Thẩm Ngôn sao lại đi lâu như vậy?
“Thẩm công công đến Trường Nhạc cung rồi ạ.”
“Trẫm biết…” Lòng Lục Uyên bỗng nhiên có dự cảm xấu, dường như có thứ gì đó đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của y, thế nhưng… là cái gì mới được?
Lục Uyên nhìn thoáng qua sấp tấu chương mình đã phê gần xong, dự định tự thân đi tìm người, nhưng lúc đẩy cửa ngự thư phòng ra, bị hình ảnh các đại thần chỉnh tề quỳ đầy đất dưới bậc thang ngay trước cửa làm cho hết hồn.
“Chư vị ái khanh đây là…”
“Bệ hạ, vì Đại Dục kéo dài ngàn năm, thỉnh bệ hạ mở rộng hậu cung, sẻ chia sự sủng ái của Hoàng thượng*.”
*Nguyên văn: Vũ lộ quân triêm (雨露均沾): Hoàng cung thời xưa, Hoàng Đế có rất nhiều phi tần. “Vũ lộ quân triêm” ý nói Hoàng Đế không quá sủng ái ai, cũng không hề lạnh nhạt với ai, trong một tháng, đa số cung tần phi tử đều được Hoàng Thượng “sủng hạnh”.
Lục Uyên: “…”
Lục Uyên không muốn để ý đến những người không có mắt này, chắp hai tay sau lưng định lướt qua khỏi đám người kia. Thế nhưng mới vừa bước một bước, chân của y đã bị ôm lấy. Lục Uyên đang mấp mé nổi giận, nhưng vừa cúi đầu nhìn, thấy người ôm chân y một đầu tóc trắng, Đế sư* run rẩy lẩy bẩy. Gắng gượng nuốt cơn giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-quan-di-ve/1355123/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.