Edit: Siu Nhơn Mèo“Địa vị và thực lực bản thân một khi mất cân bằng, ập tới sẽ là tai ương ngập đầu.”Tám mươi tám, không có việc nhà.
“Nói xong rồi?” Lục Uyên nhìn khuôn mặt tức giận của Lục Kiêm.
Lục Kiêm không cam lòng, nói: “Nhi thần nói xong rồi.”
“Ừ, nói xong rồi thì ra ngoài đi.” Lục Uyên gật đầu tỏ vẻ mình đã nghe rồi.
“Phụ Hoàng!” Lục Kiêm không dám tin nhìn về phía Lục Uyên đang xem tấu chương.
“Thái tử, con giằng co với trẫm, vậy thì phải đem đồ thật vật thật đến.” Lục Uyên nhàn nhạt nhìn nó, “Ngươi có nhớ ngày đó ngươi nói sao với trẫm không? Không có nhân chứng vật chứng thì sao có thể qua loa định án?”
“Nhưng… Nàng là mẫu hậu của con!”
Lục Uyên đứng lên, nhìn nhi tử đã cao đến thắt lưng mình: “Nhưng nàng là mẫu nghi một nước, mà trẫm là quốc Quân, người liên quan trong miệng ngươi là thừa tướng đương triều, sau đó nữa, người ngươi ám chỉ là tổng quản đại nội… Mà ngươi là Thái tử, là trữ Quân.”
Lục Uyên ngồi xổm xuống, nhìn Lục Kiêm đang độ lớn, vươn tay đặt lên đỉnh đẩu nó, trầm giọng nói: “Kiêm nhi, Hoàng gia không có việc nhà, mỗi một động tác, một việc làm của con, mỗi một lời nói hay hành động đều có thể ảnh hưởng đến cả triều đình, thậm chí là toàn bộ thiên hạ.”Tám mươi chín, ưu phiền của đế vương.
Sau khi Lục Kiêm rời đi, Thẩm Ngôn mới bước ra từ sau bức bình phong.
“Vừa nãy sao lại không ra?” Lục Uyên biết hắn có ở đó, trên người Thẩm Ngôn có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-quan-di-ve/1355116/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.