Chương trước
Chương sau
Edit: Siu Nhơn Mèo“Được rồi, vào ngủ đi, trừ chỗ này có ngươi ra trẫm còn có thể đi đâu được?”Sáu mươi mốt, hỏi Oanh Sương.
“Hoàng thượng?”
Thẩm Ngôn đang đứng ngủ gật thoáng lắc lư một cái, mở mắt ra đã thấy trước mắt là áo bào minh hoàng.
“Buồn ngủ sao?” Lục Uyên lấy mũ Thẩm Ngôn xuống, “Sao không lên giường mà ngủ?”
Thẩm Ngôn chớp chớp mắt, rốt cuộc cũng đấu tranh lại được cơn buồn ngủ. Vốn hắn có thể về phòng mình ngủ, nhưng không biết sao hôm nay lại vô cùng muốn đứng ngốc ở nơi có mùi vị của Lục Uyên, dù cho hắn biết rõ Lục Uyên cả đêm sẽ không về.
“Đến giờ thượng triều rồi ạ?” Thẩm Ngôn nhịn không được mà thầm mắng bản thân, sao mà cứ ngủ như vậy, “Nô tài chuẩn bị triều phục cho Hoàng thượng.”
Lục Uyên dở khóc dở cười kéo Thẩm Ngôn lại: “Ngươi ngủ đến lơ mơ luôn rồi? Còn chưa tới giờ tý (từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng),thượng triều cái gì?”
“Giờ, giờ tý?” Thẩm Ngôn ngây ngẩn cả người, lúng ta lúng túng nói, “Sao mới giờ mà Hoàng thượng đã quay về rồi?” Chẳng lẽ… Hoàng hậu đến ngày hành kinh rồi? Thẩm Ngôn nhịn không được suy nghĩ miên man, cho dù Hoàng hậu không tiện, hậu cung còn có nhiều nương nương mà.
Cuối cùng Lục Uyên cũng biết được hắn đang nghĩ gì, muốn giận, những ngẫm lại cũng tự trách mình vừa rồi trước khi đi không nói rõ ràng: “Được rồi, vào ngủ đi, trừ chỗ này có ngươi ra trẫm còn có thể đi đâu được?”
Thẩm Ngôn ngoan ngoãn theo Lục Uyên vòng qua bức bình phong đi vào nội điện.
“Trẫm không để ngươi đi với trẫm, là sợ Hoàng hậu làm khó dễ ngươi.”
“Nhưng tại sao Hoàng hậu lại muốn làm khó dễ nô tài ạ?” Thẩm Ngôn bắt không được manh mối, hắn vẫn luôn rất kính trọng Hoàng hậu.
“Trong lúc chúng ta đi nam tuần, Lệ phi đến tìm Hoàng hậu, cho nên trẫm muốn đến nói chuyện với Hoàng hậu.” Mặc dù Lục Uyên không nói rõ ra với Hoàng hậu, nhưng y tin Hoàng hậu hẳn sẽ hiểu ý của y.
“Nô tài thật sự là không có quan hệ gì với Oanh Sương.” Thẩm Ngôn chỉ cảm thấy khó lòng giải bày, oan ức nhưng không tìm ra được từ ngữ để nói, “Hơn nữa chuyện của nô tài nhỏ xíu như vậy, Lệ phi đến nỗi tìm Hoàng hậu luôn sao ạ?”
“Oanh Sương?” Lục Uyên hỏi, “Oanh Sương là ai?”
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, rốt cục phát hiện hai người đang không nói đến cùng một việc.Sáu mươi hai, thư trao đổi.
Thẩm Ngôn thận trọng nói: “Người không biết Oanh Sương là ai sao ạ?”
“Cung nữ à?” Lục Uyên chỉ có thể dựa vào tên mà suy đoán, “Cung nữ của cung nào vậy?”
“Hửm.” Lục Uyên cố gắng nhớ, nhưng vẫn không có kết quả, “Tại sao trẫm phải biết nàng ta?”
“Hoàng thượng, có thể đã từng khen nàng?”
Lục Uyên lặng yên không nói mà nhìn hắn, vẻ mặt ghét bỏ, chẳng lẽ Thẩm Ngôn cho rằng ai mình cũng có thể để ý đến?
Nhìn vẻ mặt này của Lục Uyên, Thẩm Ngôn nhất thời cảm thấy mình cực kỳ oan uổng, Hoàng thượng không nhớ vị cung nữ này chứng tỏ y chưa coi trọng nàng. Lệ phi cần gì phải ăn dấm như vậy? Cũng không cần phải bịa đặt ra việc mình và Oanh Sương có tư tình.
“Nhưng sao ngươi lại hỏi vậy?” Lục Uyên biết Thẩm Ngôn đột nhiên hỏi như vậy, không phải là không có nguyên do.
“Hoàng thượng không biết ạ?” Thẩm Ngôn cứ nghĩ Lục Uyên cho giam Lệ phi vào nội ngục thì chí ít cũng đã điều ra rõ ngọn nguồn cả rồi.
Lục Uyên sờ sờ cằm: “Trẫm biết nguyên nhân Lệ phi đến tìm ngươi gây rắc rối, thế nhưng trẫm phát hiện nguyên nhân mà hai người chúng ta biết được hình như không quá giống nhau, ngươi nói trước đi.
Thẩm Ngôn gật đầu: “Lệ phi nói nô tài và cung nữ Oanh Sương bên người nàng có tư tình, rối loạn hậu cung.” Hắn dừng một chút, dè dặt nhìn Lục Uyên, “Nàng nói Oanh Sương đã được Người nhìn trúng.”
Lục Uyên đột nhiên đứng dậy, hai mắt tóe ra lửa giận: “Thực buồn cười!”
“Hoàng thượng bớt giận.” Thẩm Ngôn vội vàng dỗ dành y, nếu Lục Uyên tức giận khiến đầu đau, một đêm này sẽ rất gian nan.
Lục Uyên kiềm chế, giận quá mà bật cười nói: “Hừ, Nhạc thừa tướng dạy dỗ con gái rất tốt, tính toán đến trên đầu trẫm.”Sáu mươi ba, có điều giấu giếm.
“Còn buồn ngủ không?” Lục Uyên chau mày, “Nếu không buồn ngủ nữa thì theo trẫm đi một chuyến đến nội ngục.”
Thẩm Ngôn nhanh chóng lắc đầu, chưa nói đến việc vừa nãy hắn đã nghỉ ngơi được một lát, cho dù bây giờ có buồn ngủ cũng không cách nào ngủ được.
Bọn họ không mang theo quá nhiều người hầu, chỉ mang theo một tiểu thái giám xách đèn.
Trên đường đến nội ngục, Lục Uyên vừa đi vừa hỏi Thẩm Ngôn: “Sợ không?”
“Sợ gì ạ?”
“Nội ngục.” Lục Uyên cười nói, “Hồi trước trẫm có biết một tiểu thái giám, hắn thà rằng lượn một vòng lớn, cũng không muốn đi ngang qua nội ngục.”
“Nô tài không sợ.” Thẩm Ngôn cũng cảm thấy hơi buồn cười, “Thật ra nội ngục rất sạch sẽ, ngoại trừ hình phạt khá tàn bạo, những thứ khác vẫn được. Sau khi Doãn công công tiếp nhận nơi này đã chuyển nơi hành hình xuống hầm dưới lòng đất, lại càng không nghe ra được tiếng động gì.”
“Ngươi đến đó rồi?”
“Nô tài đã từng vào nội ngục, nhưng chỉ ở trong đó mấy ngày đã được thả ra.”
“Khi nào?” Lục Uyên duỗi tay siết chặt cổ tay hắn.
Thẩm Ngôn tức khắc ý thức được mình đã lỡ lời nói ra lời không nên nói, ậm ừ một lát sau mới nói: “Có lẽ là nô tài nhớ nhầm rồi… Nô, nô tài trước đây chẳng phải đã từng chịu phạt đòn thay Người sao? Có thể là đã nhớ nhầm.”
Lục Uyên trầm giọng nói: “Thẩm Ngôn, ngươi muốn ta điều tra sao?”
“Nô tài nói thật mà.” Giọng Thẩm Ngôn có lẫn vài phần chột dạ.
Lục Uyên mím môi nhìn hắn: “Chuyện chịu phạt đòn thay cho ta, trước giờ ngươi chưa từng chịu chủ động nhắc đến. Với tính cách của ngươi, nếu ngươi đã chủ động nói đến việc này… Chứng tỏ chuyện mà ngươi giấu giếm còn nghiêm trọng hơn cả việc này, phải không?”
Thẩm Ngôn há miệng, tiểu thái giám xách đèn trước mặt như mưa đúng mùa đến cứu hắn.
Tiểu thái giám không dám nhìn hai người đang tranh chấp, cúi đầu run rẩy nói: “Hoàng thượng, đến nội ngục rồi ạ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.