Edit: Siu Nhơn Mèo“Trẫm mong ngươi đừng quá hiểu chuyện đến vậy, khiến trẫm xót ngươi biết bao nhiêu.”Năm mươi lăm, thương ngươi.
Một đêm này Thẩm Ngôn không thể nói được với Lục Uyên câu nào, không phải hắn không nói, mà là dù hắn nói đến khô lưỡi, Lục Uyên cũng không đáp lại hắn tiếng nào.
Hắn nói ra hết ý nghĩ của mình, nhưng Lục Uyên vẫn không lên tiếng.
Đến cuối cùng Lục Uyên phải đi ngủ, Thẩm Ngôn cũng chỉ có thể từ bỏ. Nhưng lúc vừa mới trải xong đệm chăn cho y, muốn lui ra rời đi, lại bị Lục Uyên kéo cổ tay lại.
“Gia?”
“Ngươi muốn đi đâu?” Vẻ mặt Lục Uyên không kiên nhẫn, khí giận lúc nãy còn chưa tiêu tan lúc này lại xông lên đầu mày.
“Gia…” Thẩm Ngôn mếu máo, cũng có hơi giận dỗi, “Người không muốn nhìn thấy nô tài, nô tài sẽ không ở đây phiền mắt Người.”
“Gia nói không muốn nhìn thấy ngươi lúc nào?”
“Người không nói chuyện với nô tài.” Thẩm Ngôn càng nói càng cảm thấy tủi thân.
Sự tức giận của Lục Uyên trong phút chốc tan thành mây khói.
“Lại đây.”
“Nô tài cũng giận.” Giọng Thẩm Ngôn mềm nhũn, tràn ngập uất ức, nhưng tuy nói như vậy, chân vẫn không nhịn được mà bước về phía Lục Uyên.
“Vậy thì vào trong lòng trẫm mà giận.” Lục Uyên đột nhiên thay đổi tự xưng, khiến Thẩm Ngôn hơi không kịp thích ứng.
Lục Uyên ôm lấy hông hắn, ép hắn ngồi lên chân mình.
“Hửm?” Lục Uyên nhéo mặt hắn, “Giậm trẫm rồi?”
“Nô tài không dám.” Thẩm Ngôn sợ hãi bập môi rũ đầu, không còn chút cốt khí phản kháng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-quan-di-ve/1355105/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.