Edit: Siu Nhơn Mèo“Trẫm phạt xong rồi, A Ngôn ngoan.”Bốn mươi chín, bàn về Trình Mân.
“Gia, Người nói Trình Mân có thể hiểu được thâm ý của Người không?”
Lúc Thẩm Ngôn đi tuyên chỉ, Trình Mân vẫn là một vẻ mặt đó, chẳng có tí biến đổi gì. Cảm tạ rồi lĩnh chỉ, liền trở về phòng thu dọn đồ đạc.
“Ngươi đoán xem hắn có hiểu hay không?” Lục Uyên cười híp mắt móc trong ngực ra một phong thư quơ quơ trước mặt Thẩm Ngôn, “Hoặc cũng có thể nói, ngươi đoán xem phong thư này là do ai viết?”
Phong thư này Thẩm Ngôn biết, trong đó liệt kê ra hết từ lớn đến nhỏ sở thích lẫn tính cách của Trình Kỵ, còn ghi chép sản nghiệp đứng dưới tên gã, Thanh Ca lâu cũng là một trong số đó. Mà phong thư này được đưa đến tay Lục Uyên khi y còn đang trên đường nam tuần.
“Trình Mân là một kẻ tàn nhẫn, tùy thời mà hành động, một kích tất trúng.” Trong mắt Lục Uyên lộ ra vài phần khen ngợi.
“Nô tài nghĩ sai rồi, nô tài còn tưởng là gia muốn dùng hắn.”
“Ngươi không nghĩ sai, trẫm muốn dùng hắn.”
“Nhưng…” Thẩm Ngôn không hiểu, vì sao Lục Uyên không triệu kiến Trình Mân, chỉ để lại một ý chỉ trục xuất hắn ra khỏi vương phủ và gia tộc.
“Trẫm thưởng thức hắn, nhưng trẫm càng hi vọng hắn có thể dùng phần tàn nhẫn này vào con đường ngay.”
Thẩm Ngôn lập tức hiểu ra: “Gia đang nói đến hội thi Hương năm sau?”
“Không sai.” Lục Uyên gật đầu, “Trẫm muốn trong cuộc thi Đình sang năm có thể nhìn thấy hắn.”
“Phụ Hoàng.” Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-quan-di-ve/1355103/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.