Sáng sớm, giọt sươngcòn động trên lá trúc không chịu rơi xuống, sương trắng lượn lờ ở rừngtrúc như một tiên cảnh u nhã tinh mỹ.
Ngôi đình nhỏ sâu trongrừng trúc, một người nam tử mặc y phục màu trắng tao nhã đang đứng trênlan can, cây tiêu bằng ngọc trắng kề sát môi mỏng, ngón tay nhãn nhụithon dài linh hoạt, tiếng tiêu như thiên âm chậm rãi phát ra. Tiếng tiêu linh động mà trong trẻo giống như một thanh âm hùng dũng đánh vào nộitâm người nghe, làm cho thần kinh người ta run lên.
“Điện hạ.” Một thanh y nam tử không biết xuất hiện bên ngoài đình từ lúc nào, chắp tay hành lễ với nam tử trong đình.
“Ngươi đã đến rồi.” Tiếng nói ôn nhuận phát ra, bạch y nam tử chậm rãi xoay người lại.
Mái tóc đen dài của bạch y nam tử dùng một sợi dây màu bạc buộc lên mộtphần, số tóc còn lại thả tùy ý lên bộ y phục bằng gấm màu trắng, màu đen cùng màu trắng tạo thành hai hình ảnh đối lập nhau. Khuôn mặt đẹp nhưánh trăng tỏa sáng rực rỡ, đôi mắt phượng hẹp dài màu nâu trà lóe lênnhiều điểm sáng, khóe miệng hiện lên nụ cười ôn hóa, tựa như thần tiên.Dù đã ở bên hắn mười mấy năm nhưng Mạc Bất Phá vẫn nhìn đến ngay người.
“Bất Phá?” Lí Huyền nhẹ giọng gọi một tiếng, không biết thuộc hạ khôn khéo nhất của mình tại sao đột nhiên lại phát ngốc.
Lúc này Mạc Bất Phá mới lấy lại tinh thần, vội vàng cúi đầu, trong lòngthầm mắng bản thân không đủ định lực, “Điện hạ, thuộc hạ có việc cần bẩm báo.”
Lí Huyền đứng dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-quan-ca/36528/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.