Gió mang theo nước mưa thổi lên trên mặt, Lâm Lập Hạ lau nước trên mặt lại đi tiếp.
“Thí chủ.” Ngẩng đầu lên vừa định gọi người,lại bị tình hương trước mắt dọacho phát hoảng, Lâm Lập Hạ kêu lớn, “Này, ngươi đừng có mà dọa ta!”
Chỉ thấy người còn chế nhạo nàng lúc chạng vạng giờ phút này toàn thân cuộn tròn lại, mày kiếm nhíu chặt, sắc mặt tái nhợt, môi đông lạnh đã chuyển thành màu tím.
Lâm Lập Hạ buông ô trên mặt đất bước vội qua, tay chạm vào người hắn, cảm giác lạnh như băng làm nàng vội rụt tay lại.
Khẳng định do trên người có vết thương lại chịu lạnh, nên mới trở thành cái dạng như vậy. Lâm Lập Hạ cau mày nghĩ.
Hiên tại phải làm sao bây giờ? Lâm Lập Hạ buồn rầu nghĩ cách.
“Này, thí chủ, ngươi tỉnh, tỉnh.” Vỗ vỗ mặt hắn, Lâm Lập Hạ có ý muốn đánhthức hắn dậy. Nhưng tên năm nhân đang hôn mê kia chỉ động đậy cánh môi,ánh mắt vẫn khép chặt.
“Này ngươi may tỉnh lại, ngủ như vậy không được đâu.” Lâm Lập Hạ vừa tức vừa vội, sao lại để cô cứu được một cáiphiền toái như vậy, hiện tại không chỉ cứu, còn phải phục vụ hắn nữa.Nhìn người nam nhân đang ra mồ hôi lạnh trước mắt, Lâm Lập Hạ nâng tayhắn lên cắn một phát.
“Ah…” Người đang hôn mê cuối cùng cũng cóphản ứng, cố hết sức hcậm rãi mở mắt, “Lớn mật, ngươi vừa mới làm gì bổn vương?” Thân thể suy yếu làm hắn nói vài câu mà cũng vô cũng khó khăn,thở hổn hển.
“Làm gì? Ngoài cắn ngươi thì còn làm gì nữa!” LâmLập Hạ xoa xao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-quan-ca/36522/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.