Chương trước
Chương sau
Sau khi Lâm Lập Hạ nghe được câu trả lời của người bên ngoài thì trở nên trầm mặc, một lát sau mới lên tiếng, "Hành Dật, đã trễ thế này ngươi còn có chuyện gì sao?"

Lâm Hành Dật mắt say lờ đờ mông lung, nói không rõ ràng, "Tỷ tỷ mở cửa."

Lâm Lập Hạ vẫn duy trì tư thế ban đầu như cũ, "Thời gian đã không còn sớm, ngươi nên trở về."

"Tỷ tỷ mở cửa!" Lâm Hành Dật đập đập lên cánh cửa, không để ý đến lời nói của Lâm Lập Hạ.

Lâm Lập Hạ đứng dậy đi tới trước cửa phòng dựa lưng lên cánh cửa, giọng điệu vững vàng nói, "Hôm nay là ngày đại hỉ của ngươi, hơn nữa bây giờ con là đêm động phòng hoa chúc của ngươi, Lam gia tiểu thư còn đang ở trong phòng trong chờ ngươi đấy. Ngươi vẫn nên mau trở về đi thôi."

"Tỷ tỷ." Lâm Hành Dật ngoài cửa kêu lên, trong giọng nói mang theo yếu ớt, "Tỷ tỷ, tỷ mở cửa ra có được không, ta chỉ là muốn nhìn tỷ một cái mà thôi."

"Hành Dật." Lâm Lập Hạ nhỏ giọng kêu lên, "Ngươi biết mình đang làm cái gì không?"

"Ta biết rõ bản thân đang làm cái gì, ta chỉ là muốn nhìn tỷ tỷ một cái." Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lâm Hành Dật tràn đầy men say, cũng mang theo vài phần đau đớn.

"Nhìn thì như thế nào?" Nhưng Lâm Lập Hạ vẫn mang một dáng vẻ tỉnh táo.

"Tại sao hiện tại tỷ tỷ lại biến thành dáng vẻ như vậy?" Lâm Hành Dật tựa như một đứa bé uất ức nói.

Lâm Lập Hạ khe khẽ thở dài, "Ngươi muốn ta có dáng vẻ như thế nào, đêm hôm đó sao?"

Lâm Hành Dật ngoài cửa trầm mặc không nó, Lâm Lập Hạ dừng một chút lại mở miệng, "Ngươi không muốn kết hôn với Lam San San, nhưng Lam gia có thể giúp cha vượt qua cửa ải khó khăn lần này, cho nên ngươi lại không thể không cưới. Ta biết rõ bây giờ trong lòng ngươi rất phức tạp, nhưng hiện tại ngươi tới chỗ ta thì có thể giải quyết được việc gì chứ?"

Chuyện Lâm Hành Dật thành thân đại khái thì nàng cũng biết được nội tình, lần trước sau khi Lâm Mậu Thịnh rời đi thì Lâm Viễn Sơn mới phát hiện thì ra rất nhiều sổ sách trong phủ bị động tay động chân, mà mấy người âm thầm cấu kết với Lâm Viễn Sơn thế mà lại "Ôm khoản chạy trốn" mất rồi, cho dù là đệ nhất phú thương như Lâm Viễn Sơn cũng khó tránh khỏi rơi vào khốn cảnh.

Trên thương trường vốn rất thực tế, những thứ "Bạn tốt" thường ngày kia cũng đối với Lâm Viễn Sơn lắc đầu mà thở dài nói mình cũng không có bản lĩnh, mà vừa khéo khi đó Lâm Hành Dật ra ngoài thì cứu được Lam San San đang bị người đùa giỡn, tiếp đó thì như bao câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân khác, muội có tình lang có "Ích", hai nhà kết thân.

Lâm Hành Dật chưa gặp mặt cũng thấy không thích cái cô Lam San San kia, nhưng chung quy là vì gia nghiệp mới cưới hôn, trong lòng khó tránh khỏi sẽ cảm thấy bất bình.

Thái độ lần này của Lâm Hành Dật đối với nàng khi nàng trở về rõ ràng đã có thay đổi, nhưng loại thay đổi kia lại mang theo hỗn loạn.

Lâm Hành Dật thích nàng? Không, không phải thích.

Nữ tử mấy tháng trước bản thân còn khinh bỉ nào có dễ dàng liền chuyển thành thích như vậy, tình cảm bây giờ của hắn căn bản còn chưa thành thục, ranh giới giữa thích và ghét cũng không rõ ràng.

Có lẽ Lâm Hành Dật cũng không phải thật sự chán ghét Lâm đại tiểu thư, khinh bỉ trong lúc này là nông cạn, nhưng cũng rất dễ dàng tiêu tan.

Có lẽ là do đêm hôm đó nàng quá dịu dàng, trong tiềm thức của Lâm Hành Dật không muốn xa rời cái cảm giác ấm áp đó, cho nên mới sinh ra cảm xúc rối rắm như vậy.

Nhưng mà, tình cảm như vậy căn bản không chân thực. Nàng không phải người dịu dàng như vậy, không thể cho hắn cái loại an ủi như hắn muốn. Có lẽ hắn vẫn luôn thiếu hụt cảm giác an toàn, nhưng về sau trong sinh mệnh của hắn nhất định sẽ xuất hiện một người có thể sưởi ấm hắn, bao dung hắn như vậy, mà người đó, tuyệt đối không phải là nàng.

Hoặc cũng có thể là do chủ nghĩa nam tử không thành thục đang quấy phá trong lòng hắn, "Nàng" đã là người của hắn, nhưng bây giờ lại có dấu hiệu giống như dây dưa với nam tử khác, trong lòng hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ có chút không thoải mái.

Nhưng tình cảm như vậy thì được coi là cái gì? Cái này cũng chỉ có thể nói là tham muốn chiếm hữu nhàm chán.

Chúng ta vẫn luôn quá dễ định vị tình cảm sai lệch, nhưng có đôi khi sai lầm kéo dài cũng sẽ làm cho người ta hối hận không kịp.

"Tỷ tỷ, thật xin lỗi." Lâm Hành Dật nói một câu thật nhỏ, "Ta biết trước kia ta không nên giận chó đánh mèo lên người của tỷ, nhưng ta thật sự không khống chế được mình."

"Nương ta quả thật đã gián tiếp hại chết nương của ngươi, hơn nữa lại còn muốn hại cha, ta có thể thông cảm được cảm nhận của ngươi." Đụng phải loại chuyện như vậy, trừ phi thật sự là Thánh mẫu, nếu không ai có thể không tức giận? Nói không giận chó đánh mèo, nhưng mà có mấy người có thể làm được? Loại chuyện như vậy nếu đặt trên người nàng, nàng cũng thật sự không thể dễ chịu được với Lâm đại tiểu thư tính kia.

"Ta còn đuổi tỷ đi..." Lâm Hành Dật nhớ tới lời nói lúc đó bản thân nói với Lâm Lập Hạ, không khỏi hối hận .

"Lúc đó tâm tình của ngươi phức tạp ta cũng có thể hiểu được, ta nghĩ nếu ta vẫn còn tiếp tục ở lại trong phủ thì trong lòng cha cũng không dễ chịu." Lâm Lập Hạ nghĩ, thầm rời khỏi Lâm phủ vốn là cách giải quyết tốt nhất lúc đó, hơn nữa đáy lòng nàng ước gì rời được Lâm phủ, tóm lại nói đi nói lại, không có ai hoàn toàn sai mà cũng không có ai hoàn toàn không có lỗi.

Hiện tại Lâm đại tiểu thư chân chính đã không có ở đây, Lâm Mậu Thịnh đi xa, Đỗ Lệ Nương cũng điên rồi, tất cả đều đã qua.

"Vậy tỷ tỷ..." Lâm Hành Dật mang theo khao khát mở miệng, "Có thể tha thứ cho ta không?"

Lâm Lập Hạ thở dài, tha thứ? "Hành Dật, ta không có tư cách hận ngươi, cho nên căn bản không cần nói tới hai chữ hay không, đều qua rồi, quên đi."

"Vạy tại sao tỷ tỷ lại không mở cửa, tại sao không để cho ta nhìn tỷ một cái?" Lâm Hành Dật vẫn chấp nhất muốn nàng mở cửa như cũ.

"Hành Dật!" Lâm Lập Hạ nhấn mạnh, "Ngươi không phải là trẻ con, không thể nghĩ đến cái gì thì làm cái đó mà không cần biết đến hậu quả."

Lâm Hành Dật đột nhiên có chút bắt đầu kích động, "Tỷ tỷ, tỷ đã là người của ta rồi, chẳng lẽ không thể sao?"

"Hành Dật, ta đã nói rồi, ta không muốn nhớ lại chuyện trước kia nữa." Lâm Lập Hạ sâu kín nói, "Trước kia ta hoang đường không chịu nổi, cũng đều đã qua rồi, ta học cách quên, ngươi cũng không thể quên đi sao?"

"Ngươi cũng đã sắp có con của mình rồi, hôm nay cũng đã cưới hôn, bất luận trước kia ta từng có cái gì với ngươi cũng đều không quan trọng, chuyện ngươi nên làm bây giờ chính là trở về trong cùng tân nương uống ly rượu giao bôi, ngày mai thức dậy tinh thần phấn chấn giúp cha xử lý chuyện làm ăn."

"Tỷ tỷ..." Lâm Hành Dật khổ sở nhìn bóng dáng bên trong phòng.

"Hành Dật, bất luận chúng ta từng có cái gì, bây giờ ngươi lại có ảo giác gì, bắt đầu từ lúc này, ta chỉ là tỷ tỷ của ngươi." Lâm Lập Hạ kiên quyết nói.

Ngoài cửa trở nên yên tĩnh, Lâm Lập Hạ cũng không nói gì nữa, thẳng đến sấp xỉ khoảng một khắc đồng hồ, Lâm Hành Dật một câu cũng không nói rời đi.

Lâm Lập Hạ trầm mặc như trước dựa lưng vào cửa, hồi lâu về sau mới trở lại giường ngủ nằm xuống.

Đêm nay, Lâm gia đại hỉ, có người không nói gì, có người mất mác, có người thẹn thùng.

Một cuộc vui mấy người buồn rầu vui vẻ.

Ngày hôm sau, Lâm Hành Dật bỏ lại thê tử mới cưới đi Dương Châu xử lý chuyện làm ăn.

Lúc Lâm Lập Hạ nghe Mạch Tuệ nói đến chuyện này thì chỉ cười cười, cũng được, Lâm Hành Dật đi cũng tốt, chỉ là có chút uất ức cho cô Lam San San này rồi.

Nhưng không được vài ngày lòng đồng tình của Lâm Lập Hạ đối với Lam San San biến mất không còn một mống, nàng sâu sắc cảm nhận được lòng ganh tỵ của nữ nhân thật là đáng sợ.

Tử Tô sinh non rồi.

Theo cách nói của nha hoàn thì lúc Tử Tô ở trong hoa viên không cẩn thận trượt ngã xuống đất, đứa bé chưa đầy hai tháng liền cứ như vậy không còn.

Nhưng tình huống lúc đó thật sự là như thế nào đây?

Thiếu phu nhân ở trong hoa viên vô tình gặp Tử Tô, tìm Tử Tô nói mấy câu, tiếp đó Tử Tô liền ngã xuống sảy thai.

Lâm Lập Hạ cười nhạo, nói việc này chỉ đơn thuần là ngoài ý muốn thì nàng thật sự vẫn có chút hoài nghi, mà dù sao người ta không có phạm đến trên đầu nàng thì nàng cũng không cần thiết đi làm chim đầu đàn gì đó làm gì. Nàng mới vừa nghĩ như vậy, Lam San San đã tìm tới cửa.

Giờ phút này tóc Lam San San đãn vấn thành búi, một thân trang phục của nữ tử đã thành thân, mặt nàng mang theo ý cười nhìn Lâm Lập Hạ, "Thật sự xin lỗi tỷ tỷ, hôm nay ta mới đến thăm tỷ tỷ được."

Lâm Lập Hạ nhìn tư thế của nàng một chút, ơ, đằng sau còn mang theo hai nha hoàn hồi môn cơ à, nàng khách khí cười cười, "Không có việc gì."

Lam San San dời bước đánh giá gian phòng của nàng, "Gian phòng này của tỷ tỷ thật đúng là không tệ, cũng may người mà Nhị nương tái giá là cha, nếu không nữ tử bình thường thật đúng là không ở nổi một gian phòng như vậy."

"Mạch Tuệ, châm trà cho San San." Lâm Lập Hạ nói, tiếp đó nhìn về phía Lam San San, "Đúng vậy, nương ta cũng coi là một người có phúc. Chỉ là nương của ta không thấy được nàng dâu tốt như San San vào cửa, nếu như biết Hành Dật cưới ngươi thì không biết bà vui vẻ đến mức nào đây."

Lâm Viễn Sơn đối với bên ngoài đều là nói Đỗ Lệ Nương ngã bệnh mà chết, cũng không có tiết lộ tình hình thực tế ra bên ngoài. Nhưng người trong phủ biết chút ít đều được điều đi thật xa, vụ bê bối của Lâm phủ cũng coi như là giấu diếm xuống dưới.

Lam San San chán ghét nhìn nàng một cái, người này chẳng lẽ không nghe được ý châm chọc trong lời nói của nàng sao? "Vậy chỉ có thể nói là Nhị nương phúc khí không đủ, không thấy được Hành Dật đón dâu thì thôi đi, ngay cả hôn sự của tỷ tỷ cũng không đợi được mà đã đi ngay."

Lâm Lập Hạ mặt không đổi sắc, "Nương ta đúng là phúc khí không đủ, nhưng bà cũng rất yên tâm, cuối cùng ta cũng là người của Lâm gia không phải sao."

Người của Lâm gia?

Lam San San oán hận cắn chặt răng, "Ta nghe nói mấy hôm trước Thượng Thư công tử lại tới tìm tỷ tỷ? Tỷ tỷ thật đúng là có phúc khí mà, xem ra Thượng Thư công tử vẫn còn nhớ tới người như ngươi."

Lâm Lập Hạ vẫn mang nụ cười ôn hòa, làm cho Lam San San cảm thấy mình giống như đang ra sức đấm đá cuối cùng lại rơi xuống bông vải, "Ta cũng thế, không ngờ Tô công tử lại vẫn tâm tâm niệm niệm nhớ đến ta, thật là vinh hạnh vô cùng mà."

Trong lòng Lam San San thầm mắng Lâm Lập Hạ này quả nhiên không biết xấu hổ, "Vậy tỷ tỷ thật đúng là may mắn."

"Ha ha, may mắn nhất của ta là vào được Lâm phủ, San San, ngươi xem có đúng không?" Lâm Lập Hạ biết bản thân cười càng vui vẻ thì Lam San San lại càng bực mình, lập tức tươi cười như hoa nói.

Lam San San thiếu chút nữa không nhịn được mà mắng ra tiếng, nương của con tiện nhân này quyến rũ cha không nói, nàng lại quyến rũ Hành Dật, không biết lấy làm hổ thẹn còn vẫn ra vẻ kiêu ngạo, một cái giày rách mà thôi, thật sự cho là bản thân rất giỏi hả?

Nàng đột nhiên nhớ tới một việc tiếp đó liền cười châm chọc, "Đúng rồi, tỷ tỷ, mấy ngày nữa chính là Thu yến rồi đấy, ta nhớ hai năm trước ngươi từng ở đó tỏ tình với Cửu hoàng tử đúng không? Chỉ là ánh mắt của Cửu hoàng tử này thật sự rất cao đấy. Nghe nói năm ngoái trong cung không đưa thiệp mời cho tỷ tỷ, không biết năm nay có thể có hay không đây."

Lâm Lập Hạ nghĩ Lam San San này không phải muốn nói nàng không đủ cấp bậc cho nên tên Cửu hoàng tử kia không để vào mắt hay sao, còn có cái gì mà Thu yến gì đó, không phải đại hội xem mắt sao, không đưa thiệp mời? Nàng còn lười đi ấy!

Lâm Lập Hạ cố làm vẻ khổ não nói, "San San không nói thì ta cũng suýt nữa quên mất chuyện Cửu hoàng tử này, phải biết mặc dù Cửu hoàng tử cự tuyệt ta nhưng ít nhất còn có..." Nàng che miệng cười khẽ, tiếp tục mở miệng, "Thu yến này không đi cũng vậy thôi."

Một cuộc đối thoại kết thúc bằng việc Lam San San tức đến cắn răng nghiến lợi, mà Lâm Lập Hạ vẫn cười nhàn nhã thoải mái như cũ, ai thắng ai thua nhìn là biết.

Hai nha hoàn sau lưng kéo kéo tay áo của Lam San San, Lam San San nhịn lửa giận xuống nói với Lâm Lập Hạ, "Đột nhiên ta nhớ mình còn có chút chuyện, không quấy rầy tỷ tỷ nữa."

Nói xong cũng không thèm nhìn Lâm Lập Hạ liền xoay người bước nhanh ra ngoài, chỉ chốc lát liền không thấy bóng dáng.

Lúc này Mạch Tuệ đứng bên cạnh mới ngưỡng mộ nhìn về phía Lâm Lập Hạ, "Tiểu thư, người thật quá lợi hại, thiếu phu nhân cũng tức giận đến phát run đấy."

Lâm Lập Hạ giảo hoạt cười một tiếng, "Mạch Tuệ, ngươi đã từng nghe đến câu nói này chưa, người nào nghiêm túc thì người đó thua."

Những chuyện Lam San San châm chọc kia đối với nàng mà nói thì chả là cái gì cả.

Lúc xế chiều, Lâm Lập Hạ bị Lâm Viễn Sơn gọi tới thư phòng, Lâm Lập Hạ nhìn Lâm Viễn Sơn hỏi, "Cha, có chuyện gì sao?"

Lâm Viễn Sơn cầm lấy quyển dố con trên bàn lên, "Hạ nhi... Trong cung phát thiệp mời, bảo là muốn ngươi đi tham gia Thu yến năm nay."

Lâm Lập Hạ nhận lấy thiệp mời, trên thiệp mời màu đỏ sậm là hai chữ Thu yến biệt dạng rõ ràng.

Lâm Lập Hạ kinh ngạc, không phải nói năm ngoái không có sao, thế nào năm nay lại có?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.