Hà tiểu thư nghe vậy nghi hoặc nhìn thiếu nữ trước mắt, không cần nhạc công, chỉ mình nàng múa?
"Xuân Hương không có ở đây, nhạc công khác cũng không được, như vậy, ngươi liền tự mình múa."
"Làm sao có thể!" Hà tiểu thư lúc này mới nghe hiểu lời nói của Lâm Lập Hạ, lập tức lớn tiếng kinh hô.
Lâm Lập Hạ miễn cưỡng nhìn nàng một cái, "Sao lại không thể?"
"Đương, đương nhiên là không thể nào!" Hà tiểu thư bị ánh mắt kiên định của Lâm Lập Hạ nhìn chẳng biết tại sao lại có chút hốt hoảng , "Làm sao có thểmúa mà không có nhạc công chứ."
"Có." Lâm Lập Hạ nhẹ nhàng mở miệng, ánh mắt nhìn Hà tiểu thư từng câu từng chữ nói, "Ta đã thấy vũ điệu như vậy."
"Không có âm nhạc, không có sân khấu, không có người xem, họ vẫn có thể múaxuất thần như vậy, cho đến khi hấp dẫn ánh mắt của mọi người."
Hà tiểu thư nghe có chút mơ hồ, "Họ là ai?"
"Họ là người bị chúng ta coi thường, không có thân thể khỏe mạnh giống nhưchúng ta, lại có trái tim kiên cường hơn chúng ta rất nhiều."
Đólà những người tàn tật trong xã hội, có người không nhìn thấy nổi mộttia ánh sáng, có không phát ra được một âm thanh mỹ diệu, nhưng tình yêu cuộc sống của họ, cũng không bị mịt mờ ăn mòn tâm hồn.
d.iễ.nđà.nl.ê.q.úyđ.ôn
Sáng sớm trên phố, người đi đường vẫn còn ít ỏi, họ mặc Vũ Y vừa vặn, không tiếng động bắt đầu vũ điệu của mình.
Tứ chi mềm mại ưu nhã múa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-quan-ca/2940775/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.