Edit: MOE (Thiên Ngọc)
Diệp Thanh Cửu cả ngày ở trong phòng nhàn nhã, vô sự hắn có thể làm, cả người đều mệt mỏi, buồn chán nhìn ngoài cửa sổ xuất thần, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, sắc mặt vẫn luôn không được tốt. Tình cờ hạ xuống hai giọt thanh lệ, cũng lặng lẽ nhanh chóng lau đi, bất quá vẫn là bị Nam Nhứ bắt gặp mấy lần.
Lại càng không biết trong âm thầm lặng lẽ khóc qua bao nhiêu lần.
Phi Nhứ bưng tới chút trà bánh tinh xảo, quan tâm hỏi:
“Công tử muốn nhìn sách sao? Phủ tướng quân tàng thư ngược lại có rất nhiều, không thiếu gì cả.”
Nàng bất quá là nhớ tới trước đây chủ tử cũng thích cùng tướng quân đồng thời vùi ở trên giường mềm mại cùng xem một quyển sách, thấy Diệp Thanh Cửu buồn chán, liền nhớ lại.
Diệp Thanh Cửu gật gật đầu, môi tràn lên ý cười, có thể ngữ khí như trước suy yếu, Phi Nhứ muốn để sát tai mới có thể nghe rõ.
“Như vậy cũng tốt, có thể tìm chút sách giải buồn một chút,” dứt lời nghĩ đến cái gì lại nói:
“Phủ tướng quân tàng thư các… Ta có thể vào?”
Phi Nhứ che miệng cười hai tiếng:
“Công tử đều có thể thử xem, trong phủ tướng quân, ngài muốn đi đâu không ai dám ngăn.”
Diệp Thanh Cửu bị nàng cười đỏ mặt, bỗng nhiên ý thức được, đặc quyền này đó cũng không phải cho hắn, mà là người gọi “A Cửu” kia.
Phi Nhứ không chú ý tới cảm xúc hắn phút chốc thấp xuống, nghiêm cẩn hỏi:
“Công tử muốn đọc sách gì, nô tỳ lấy cho ngài.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-quan-ban-dau-gap-lai/196798/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.