Chương trước
Chương sau
Edit: Huệ Hoàng hậu

Beta: Rine Đức phi

Lần này rơi xuống nước Hạ Uyển Chi chịu không ít đau khổ, khi tỉnh lại thân thể liền không thoải mái, thậm chí khi nghe nói có thể giữ không nổi hài tử, nàng kinh hoàng không thôi.

Tề Diệp ôn nhu an ủi nàng, nói sẽ không có việc gì, nàng mới dần dần bình tĩnh lại.

Cũng may ngự y y thuật không tồi, nàng chỉ động thai khí, điều dưỡng tốt thì sẽ ổn. Hạ Uyển Chi cũng tích cực phối hợp với dặn dò của ngự y, dù đắng dù khổ, nàng cũng nhắm mắt uống cạn thuốc. Điều dưỡng hơn nửa tháng thân mình mới khỏe hơn một chút, miễn cưỡng có thể xuống đất đi vài bước.

Tinh thần tốt, ngự y nói thai nhi ổn định, nàng mới có tâm tư chú ý chuyện khác: "Thái phi như thế nào rồi?"

"Hồi bẩm nương nương, Thái phi đã nhảy xuống hồ vào ngày đó, hiện giờ thi cốt cũng đã nằm dưới mồ. Hoàng Thượng sợ nương nương nghĩ nhiều, nên phân phó nô tỳ không được lắm miệng."

"Ừ!" Thái phi cũng thông minh, biết nàng không sao thì bản thân bà ta cũng sẽ không có cơ hội sống sót, nghĩ tới sự tình ngày ấy nàng vẫn có chút sợ hãi trong lòng.

Hạ Bích nhìn nàng vẻ mặt muốn nói lại thôi, muốn nói cái gì lại không biết có nên nói hay không?

Nàng phát hiện liền hỏi: "Có chuyện liền nói, tính bổn cung ngươi cũng biết rõ."

"Vâng!" Hạ Bích nói: "Nương nương dưỡng bệnh mấy ngày nay, nô tỳ cũng âm thầm hỏi thăm một ít tin tức. Khi Thái phi điên khùng, Thái Hậu đã từng đi gặp qua Thái phi, nói rất nhiều lời nói, cụ thể nói gì đó nô tỳ không biết, nghe người ta nói, tựa hồ có quan hệ với nương nương."

"Nếu đã như thế, tiếp tục tra cho bổn cung, bổn cung thật muốn biết xem các nàng đã nói những gì?" Chỉ cần nhắc đến Thái Hậu, nàng liền không thể không để bụng.

Hạ Bích điều tra mấy ngày, thật sự tra ra không được bao nhiêu tin tức. Điều duy nhất có thể khẳng định chính là, xác thật Thái Hậu có nói qua cái chết của Khang Ninh Vương có quan hệ với nàng.

Liên tưởng tới hành động của Thái phi, không khó để chứng thực là có liên hệ.

Nàng không thể xung đột cùng Thái Hậu, vậy sẽ để cho người mượn cớ bắt thóp, có điều nàng cũng sẽ không làm bộ như cái gì cũng không biết.

Một lần Tề Diệp đi ra ngoài dạo, trong lúc vô ý nghe thấy hai cái thái giám ghé đầu nói chuyện. Hắn nghe xong liền đen mặt, Quang Thuận muốn ngăn cản, bị ánh mắt của hắn uy hiếp, đứng bất động.

"Các ngươi nói chính là thật sự?" Tề Diệp rốt cuộc nhịn không được, hỏi.

Hai vị thái giám ra vẻ kinh hoảng quay đầu lại, thấy hắn thì vội vàng dập đầu: "Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết!"

"Trẫm hỏi các ngươi, các ngươi nói chính là sự thật?" Hắn nhìn chằm chằm, ánh mắt lạnh băng.

"Nô tài, nô tài cũng là không cẩn thận nghe thấy, nô tài nói đều là lời thật, tuyệt không dám có nửa câu xảo trá."

"Người tới, rút đầu lưỡi bọn chúng." Không để ý tới người quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, hắn phất tay áo rời đi, trong lòng thật không dễ chịu. Không nghĩ tới Thái Hậu còn chưa từ bỏ ý định, lại xúi giục Thái phi thương tổn người của hắn.

May mắn mẫu tử bọn họ bình an, nếu có bất trắc gì, hắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho bà, dù bà có là Thái Hậu cũng vậy.

Tề Diệp lập tức đi Thọ Ninh Cung, hắn xuất hiện làm Thái Hậu có chút ngạc nhiên, trừ bỏ mùng một, mười lăm tới thỉnh an, hắn rất ít đặt chân tới Thọ Ninh Cung này của bà.

"Sao Hoàng Thượng lại đến đây?" Thái Hậu cười hỏi.

Tề Diệp nhìn bà, mặt lạnh tanh: "Có phải thời gian trước Thái Hậu đã đi thăm Thái phi đúng không?" Thấy bà khó hiểu, hắn nhắc nhở: "Trước khi Thái phi đả thương người!"

"Hoàng Thượng có ý tứ gì?" Thái Hậu chột dạ: "Chẳng lẽ Hoàng Thượng hoài nghi ai gia nói gì đó với Thái phi để nàng ta đi thương tổn Hoàng Hậu?"

Bà như vậy xem như không đánh đã khai, Tề Diệp cũng chưa nói gì.

Lời nói của bà đã chứng thực mọi chuyện, Tề Diệp nói: "Thái Hậu hà tất phải vội vã giải thích, trẫm cũng chưa nói cái gì mà Thái Hậu đã nói ra, thật là có cảm giác tự mình chột dạ."

"Ai gia..." Thái Hậu hoảng hốt, vội vàng thoái thác: "Ai gia cũng chưa nói cái gì, Hoàng Thượng đây là trách cứ ai gia không nên đi thăm Thái phi?"

"Vậy sao?" Tề Diệp cười cười, tươi cười có chút cao thâm khó đoán, hắn nâng nâng tay, một bóng hình đi đến. Thái Hậu thấy bà ta thì sắc mặt thay đổi.

Người đến là ma ma bên cạnh Thái phi. Thái phi không còn nhưng bà lại còn ở trong cung. Khi Quang Thuận tìm được bà, bà cũng đang suy xét, sẽ không để chủ tử chết không đáng, làm sao cũng muốn khiến người trước mắt rớt một tầng da.

Ma ma hành lễ nói: "Nô tỳ bái kiến Hoàng Thượng, thỉnh an Thái Hậu!"

"Ừ!" Tề Diệp nói: "Nói ra hết những gì ngươi biết."

"Vâng!" Ma ma liếc nhìn Thái Hậu một cái, khóe mắt mang theo một nụ cười đã đạt thành nguyện vọng, bà nói: "Ngày ấy Thái Hậu nói rất nhiều với Thái phi, trong đó liền nói đến cái chết của Khang Ninh Vương thoát không khỏi quan hệ với Hoàng Hậu. Càng quan trọng là...Thái Hậu nói đến thân thế của Hoàng Thượng..."

"Câm miệng!" Thái Hậu có chút kích động: "Chớ có hồ ngôn loạn ngữ."

Bà ta nói với Tề Diệp: "Hoàng Thượng không nên tin vào những lời xằng bậy của ả."

"Thái Hậu cần gì kích động như thế, nô tỳ nói đều là lời nói thật. Thái Hậu chính miệng thừa nhận, Hoàng Thượng không phải do Thái Hậu sinh ra. Hoàng tử của Thái Hậu sớm đã chết non, Hoàng Thượng chỉ là một vị cung nữ sinh ra, có điều đã bị Thái Hậu thay mận đổi đào."

"Ngươi... Ngươi nói năng lung tung!" Sắc mặt Thái Hậu đại biến, nhìn Tề Diệp thần sắc nhàn nhạt, bà có chút kinh hoảng: "Hoàng Thượng, đừng tin ả ta hồ ngôn loạn ngữ."

Tề Diệp xua xua tay cho người dẫn ma ma đi, khi rời đi hắn liếc mắt nhìn Quang Thuận một cái. Quang Thuận hiểu ý, nói nhỏ vài câu bên tai thái giám, thái giám ngầm hiểu, mang theo người đi ra ngoài.

"Có phải hồ ngôn loạn ngữ hay không, trẫm đều tự có phán đoán suy luận." Hắn nói: "Có điều mấy năm nay cũng làm khó Thái Hậu, nếu không phải có Thái Hậu xuất thân cao quý, có thủ đoạn, có tâm kế làm mẫu hậu, trẫm cũng sẽ không ngồi trên ngôi vị Hoàng đế."

"Hoàng Thượng..." Bà kinh ngạc không thôi.

"Kỳ thật trẫm đã biết từ sớm, đối với mẹ đẻ không phải không quan tâm, chỉ là ở hậu cung chuyện vấy máu quá nhiều, trẫm là Thái Hậu một tay nuôi nấng lớn lên, đã là ân nhân lại là kẻ thù, cho nên trẫm coi như cái gì cũng không biết, chỉ là không ngờ rằng Thái Hậu lại coi đó như ân điển ban cho trẫm..."

Hắn nói: "Hoàng Hậu là người của trẫm, Thái Hậu biết rõ trẫm để ý nàng, lại vẫn lặp đi lặp lại nhiều lần thương tổn nàng, như vậy trẫm rất khó chịu."

"Trẫm cũng muốn làm một vị hoàng đế hiếu thuận, hiện giờ xem ra là không được nữa. Nếu Thái Hậu không thích hoàng cung, vậy đi đạo quan thanh tu đi. Hy vọng Thái Hậu có thể thành tâm siêu độ cho mẫu thân của trẫm."

"Hoàng Thượng... Ngươi..."

"Người tới, đưa Thái Hậu xuất cung." Hắn không để ý tới bà, cao giọng nói.

Thái Hậu tức giận không nhẹ, chỉ vào mũi hắn nói: "Đồ vong ân phụ nghĩa, nếu ngươi đã biết, ai gia cũng không cần giấu diếm nữa. Không sai, ngươi chỉ là một cái cung nữ đê tiện sinh ra. Với xuất thân của ngươi, nếu không phải dựa vào ai gia, căn bản không có khả năng sống đến hôm nay, càng đừng nói đến ngồi trên ngôi vị Hoàng đế."

"Đúng, xác thật là công lao của Thái Hậu, cho nên trẫm nghĩ kỹ rồi, chờ Thái Hậu đi rồi, sẽ làm một lễ an táng thật long trọng, cũng coi như là hiếu kính Thái Hậu. Còn hiện tại, trẫm không muốn nhìn thấy ngài nữa..."

"Đồ vong ân phụ nghĩa, ai gia nuôi ngươi nhiều năm như vậy, còn không bằng... Còn không bằng..." Nói chưa xong, Thái Hậu đã trợn mắt, ngã thẳng xuống, lập tức bất tỉnh nhân sự.

Hắn lạnh lùng nhìn ma ma cùng cung nữ đang kinh hoảng, phất tay áo rời đi.

Thân thế của hắn, từ sớm hắn đã không để bụng, chỉ cần hắn ngồi ở ngôi vị Hoàng đế, hắn chính là người tôn quý nhất, bấy nhiêu là đủ rồi.

Đương nhiên, những người hôm nay đã nghe được thân thế của hắn, một người cũng sẽ không để lại, chỉ có Quang Thuận là ngoại lệ.

Ban đêm Thái Hậu tỉnh lại, chỉ là bà đã không còn khỏe mạnh như trước. Ngự y nói là trúng gió độc, yêu cầu trị liệu điều dưỡng cho tốt. Thái Hậu cảm giác nửa người tê liệt, sau khi cố gắng mở miệng và hé mắt nhìn, nhất thời không thể tiếp thu, hôn mê bất tỉnh lần nữa.

Ngự y lại vất vả cứu trở về, bệnh tình càng thêm nghiêm trọng, bà đột nhiên cảm thấy đây là báo ứng.

Hạ Uyển Chi biết được bệnh tình của Thái Hậu, liền cảm thấy thoải mái trong lòng, càng thêm ôn hoà với Tề Diệp. Tề Diệp cũng không để bụng bệnh tình của Thái Hậu, chỉ phân phó ngự y chăm sóc thật tốt.

Mà tình trạng Thái Hậu hiện giờ chính là không bao giờ có thể tác quái được nữa, bà đã thành một phế nhân. Không chỉ phải nằm ở trên giường, còn đọc nhấn từng chữ không rõ, nước miếng tràn ra từ khóe miệng, thoạt nhìn cực kì chật vật, rất khó để đánh đồng với Thái Hậu chỉnh chu cao quý ngày trước.

Hiện giờ Thái Hậu biến thành cái dạng này tự nhiên không thể xuất cung, liền ở Thọ Ninh Cung tĩnh dưỡng. Để không bị văn võ đại thần nói hắn bất hiếu, Tề Diệp cũng đi tới đứng bên mép giường vài lần, cũng lấy được cái danh hiếu thuận. Kỳ thật hắn chỉ ngồi ở bên ngoài trong chốc lát, đến cạnh giường đứng một hồi liền rời đi.

Hắn không muốn thấy Thái Hậu, Thái Hậu cũng không muốn thấy hắn, hai người vẫn chưa từng chạm mặt.

Từ sau khi bị liệt, Thái Hậu rơi vào trầm cảm, thậm chí mấy lần còn muốn tự sát, không muốn sống sót để bị người chê cười. Quế Tú ma ma canh chừng rất tẫn trách*, đem tất cả vật sắc bén, có thể đả thương người ra khỏi phòng. Vì thế dù bà có muốn tự kết liễu bản thân cũng không có khả năng.

*tẫn trách: làm hết trách nhiệm.

Thân thể Hạ Uyển Chi khỏe hơn chút, nàng liền đi Thọ Ninh Cung.

Thái Hậu thấy nàng, cảm xúc thật kích động, ô ô a a nói cái gì, dù nghe không rõ nhưng Hạ Uyển Chi cũng biết không phải lời gì hay ho.

"Gần đây Thái Hậu khỏe không?" Thái Hậu trừng mắt nhìn nàng, nước miếng chảy ra từ khóe miệng trông rất chật vật. Nàng nhíu nhíu mày: "Nói ra thật đúng là khiến người thổn thức, không ngờ tới Thái Hậu sẽ có ngày khó coi như vậy, nhưng dù sao bổn cung cũng rất nhẹ nhõm, Thái Hậu lâm bệnh, hậu cung không còn ai có khả năng ngăn cản bổn cung."

Thái Hậu tuy không nói nên lời, có điều vẫn nghe được rõ tàng, tức giận đến đơ người, muốn mở miệng lại nói không ra một câu hoàn chỉnh, muốn đánh người, nửa người tê liệt làm bà không thể tự do hành động, chỉ có thể phẫn nộ trừng mắt.

Hạ Uyển Chi chế nhạo Thái Hậu một phen, nhìn bà ta tức đến ngất xỉu mới vừa lòng rời đi, xoa xoa bụng phồng lên, tâm tình rất tốt.

Đông chí năm nay, Thái Hậu nằm ở trên giường non nửa năm chung quy là không thể vượt qua. Cuối cùng ra đi vào một ngày tuyết bay tán loạn. Hạ Uyển Chi nghe tin, không tỏ vẻ gì.

Nàng đã có thai chín tháng, bụng tròn vo có chút dọa người, cả người đều béo hơn rất nhiều, nhìn trong gương còn có chút ghét bỏ khuôn mặt tròn tròn của bản thân. Cũng may Tề Diệp vẫn chưa ghét bỏ, ít nhất hắn không sủng hạnh cung nữ, ban đêm vẫn ngủ cùng giường với nàng, không để bụng việc ban đêm nàng cần đứng dậy vài lần, quấy đến hắn không thể yên tĩnh nghỉ ngơi.

Dù sao cũng là Thái Hậu, lễ tang vẫn như hắn nói, đích xác cực kì long trọng, Hạ Uyển Chi có thai nên không tham dự.

Cuối tháng chạp, Hạ Uyển Chi lăn lộn suốt một buổi chiều, vào giờ Tuất sinh hạ một vị tiểu công chúa, trắng trẻo mập mạp, rất đáng yêu. Tiếng khóc lanh lảnh làm Tề Diệp chờ ở ngoài phòng sinh nhẹ nhàng thở ra, lớn tiếng dò hỏi là tiểu hoàng tử hay là tiểu công chúa.

Cách một cái cửa sổ, Hạ Bích cười chúc mừng: "Hồi bẩm Hoàng Thượng, là một vị tiểu công chúa."

Tề Diệp cảm thấy mỹ mãn, cười rộ lên, bảo Hạ Bích ôm tiểu công chúa ra cho hắn nhìn xem. Đây là tâm can bảo bối hắn mong chờ mấy tháng nay, nghe tiếng khóc "oa oa" còn khiến người vui vẻ thoải mái hơn cả thần khúc thượng cổ. Hắn âm thầm thề, sẽ yêu thương con bé, sủng ái con bé, để nó trở thành thiên chi kiêu nữ thứ hai khắp thiên hạ.

Bởi vì hắn còn có một An Bình công chúa đáng được sủng nịch!

Tiệc đầy tháng của tiểu công chúa ngày ấy, Hạ Uyển Chi tỉ mỉ trang điểm một phen, ôm ấp tiểu công chúa, cùng Tề Diệp sóng vai mà đi. Ở trên đời này, có thể sóng vai mà đi cùng hắn cũng chỉ có mình nàng.

Tiểu công chúa trong lòng mở mắt ra nhìn nàng một cái, lại buồn ngủ nhắm mắt lại. Con bé còn nhỏ, mỗi ngày trừ đói bụng, tiểu tiện sẽ khóc vài tiếng, thời điểm còn lại vẫn luôn rất ngoan ngoãn. Hôm nay là tiệc đầy tháng, nó vẫn thật sự ngoan ngoãn, nghe mùi hương sữa ngọt ngào dần dần ngủ.

Bọn họ vừa xuất hiện, văn võ bá quan ào ào đứng dậy, cung kính nghiêm cẩn hành lễ. Nàng đứng ở phía sau Tề Diệp, những vị trí vốn an bài cho phi tần đã bị nhóm hoàng tử, vương gia vương phi, công chúa phò mã thay thế.

Hiện giờ hậu cung của Tề Diệp, chỉ có một vị Hoàng Hậu là nàng, không còn phi tần nào khác.

Mà nàng cũng không còn phải lo lắng sẽ có nữ tử khác tranh sủng hoặc hắn sẽ ân sủng người khác.

Nàng ung dung hoa quý, phượng nghi muôn vàn ngồi ở bên cạnh hắn, khóe miệng mỉm cười, nhìn khắp hậu cung!

--------------

Liên hệ với Lãnh Cung

www.facebook.com/truyencungdau

www.wattpad.com/hoihamdau
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.