Bọn Tiểu Thái Tử rất thích xem đánh mã cầu, ngủ trưa dậy liền thần thái sáng láng, rửa mặt chải đầu xong, nàng nhìn ba hài tử hớn hở mà cười cười, cùng Tề Diệp đi mã trường.
Phi tần, các nữ quyến đều đã tới rồi, nhóm quan lại trẻ tuổi đã chuẩn bị tốt, tuấn mã cũng đã được chăm sóc kĩ lưỡng, chuẩn bị thi đấu.
Bọn họ vừa xuất hiện, mọi người liễn lũ lượt hành lễ. Hạ Uyển Chi biểu tình không đổi, ngồi xuống cạnh ở Tề Diệp. Tiểu Nguyệt Nhi chủ động đi đến bên người phụ hoàng, Tề Diệp thuận tay ôm con bé để nó ngồi ở trên đùi. Quang Thuận công công cầm quả quýt lột cho nó ăn.
Tiếng chiêng đồng vang lên, mã cầu liền bắt đầu.
Đám người Tiểu Thái Tử kích động trượt xuống khỏi ghế, đi đến trước lan can xem. Thái Hậu nhìn vậy không vui, cảm thấy bọn họ không có quy củ. Hạ Uyển Chi làm bộ không phát hiện, để mặc bọn họ. Tề Diệp cũng không để bụng, đối với ba cái hài tử này hắn đặc biệt thả lỏng cùng sủng ái.
Môn giải trí thịnh hành nhất thành Kim Lăng chính là mã cầu, không chỉ là ở hoàng cung, bọn công tử nhà giàu cũng rất thích chơi mã cầu, bởi vậy nhóm thị lang đều biết đánh mã cầu. Mỗi trận đấu mã cầu đều rất náo nhiệt, trận mã cầu của hoàng gia này tất nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.
Hạ Uyển Chi cho rằng Tề Diệp sẽ lên sân thi đấu, mỗi lần hoàng cung thi đấu mã cầu, hắn đều sẽ thay long bào mà tham gia, nàng đã quen rồi, có điều hôm nay... "Hoàng Thượng không đi đánh mã cầu sao?"
"Hôm nay không được." Tề Diệp cười đầy ý vị với nàng: "Hôm nay trẫm chỉ nhìn xem, nếu ai đánh được nhiều cầu nhất, trẫm sẽ thưởng lớn."
Quang Thuận công công truyền đạt lời hắn đi xuống, khiến nhóm thị lang sôi nổi tạ lễ. Nhóm quan thị lang đều là đệ tử thế gia, trừ bỏ một số "bao cỏ" lúc này không dám lên sân khấu gây mất mặt, mỗi người đều anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng. Mỗi người dắt một con tuấn mã, xuất hiện oai hùng làm mọi người ngước nhìn, không ít tiểu thư thế gia một bộ muốn xem mà không dám, thẹn thùng vô hạn.
Tiếng chiêng lại vang lên lần nữa, thị lang cùng bọn thị vệ bắt đầu quyết đấu, ngươi truy ta đoạt, lôi cuốn ngoạn mục. Thông thường lúc này đều sẽ có tiền đặt cược, Tề Diệp đặt cược lên bọn thị vệ, dù sao cũng là Ngự lâm quân của hoàng gia, hắn vẫn rất tự tin.
Hạ Uyển Chi nhìn nhìn, cho cung nữ đặt tiền cược lên nhóm thị lang, Tề Diệp kinh ngạc nhìn nàng nói: "Hoàng Hậu cảm thấy bọn thị vệ sẽ thua?"
"Nhóm thị lang đều đã thua vài lần, xem như cổ vũ cho bọn hắn đi." Nàng cười cười.
Tề Diệp cũng cười: "Hoàng Hậu thiện tâm."
Thái Hậu đặt bọn thị vệ, Lâm Huệ cũng vậy, vài vị phi tần khác cũng đều đặt cho đám thị vệ.
Về phía các nữ quyến, phần lớn là đặt cho ca ca hoặc là người có quan hệ huyết thống với mình, nếu không có thì sẽ đặt cho nhóm thị vệ, các nàng muốn thông qua đó lấy lòng Tề Diệp.
Mã trường náo nhiệt không ngừng, Tiểu Nguyệt Nhi cũng tròn mắt ngóng xem, nhìn quả bóng làm từ da thú bị đánh qua lại giữa các cây gậy, nhìn đến mức miệng cũng há to theo bản năng. Nếu có bóng vào, con bé liền cao hứng đến vặn tới vặn lui trong lòng ngực phụ hoàng, vui mừng không thôi.
Người đầu tiên đưa bòng vào là ở đội thị vệ, Tề Diệp vui vẻ cười ha ha, mặt mày tươi cười nhìn về phía Hạ Uyển Chi. Nàng cười cười: "Chúc mừng Hoàng Thượng!"
Người đặt cược đội thị vệ thắng đều vui sướng không thôi. Đội thị lang rộng lượng cười cười, điều chỉnh tâm tình chuẩn bị trận tiếp theo. Dù sao Hoàng Hậu đã đặt cho nhóm thị lang bọn họ, không thể cô phụ một phen tâm ý của Hoàng Hậu nha.
Mã cầu tổng cộng đánh năm trận, không hề giải lao. Trận đầu đội thị vệ thắng lợi, Tề Diệp vui vẻ không thôi, cho người gọi thị vệ đánh được nhiều bóng vào nhất đến trước mặt. Thị vệ cung kính hành lễ: "Tham kiến Hoàng Thượng!"
"Đứng lên đi! Hôm nay biểu hiện không tồi, đã có thê tử chưa?" Hắn nhìn thị vệ trước mắt mà hỏi.
Một câu vừa dứt, không chỉ là Hạ Uyển Chi ngạc nhiên, ngay cả Thái Hậu cũng nhìn lại đây.
Thị vệ có chút không rõ ràng lắm dụng ý của hắn nhưng vẫn nhanh chóng đáp lại: "Vi thần vẫn chưa đón dâu."
"À!" Tề Diệp cười cười ý vị thâm trường: "Hôm nay trẫm miệng vàng lời ngọc, nói người đánh bóng vào nhiều nhất sẽ có ban thưởng, ngươi là người thứ nhất, tên gọi là gì?"
Trác Điềm cả người chấn động, cao giọng nói: "Có nô tài!"
"Nếu chưa từng đón dâu, vậy thì tốt, ở đây có rất nhiều tiểu thư thế gia, mỗi người đều gia thế bất phàm, cử chỉ đoan trang, trẻ trung xinh đẹp, trẫm chấp thuận cho ngươi chọn lựa một vị làm hôn phối, chọn đi."
Tiếng nói vừa dứt, không chỉ có Trác Điềm mà những người khác đều cho rằng bọn họ nghe lầm.
Hạ Uyển Chi kinh ngạc nhìn hắn. Tề Diệp nhìn ánh mắt nàng cười cười, ánh mắt hắn ôn nhu ấm áp, thay cho ngàn vạn lời nói. Trong đầu đột nhiên hiện lên lời hắn nói, Hạ Uyển Chi hiểu rõ hành động hôm nay của hắn, ý cười nơi khóe miệng càng ngày càng sâu, thậm chí là không thể che dấu được nụ cười.
Nàng thấy thị vệ tựa hồ không phản ứng lại kịp, cười nói: "Còn thất thần làm cái gì, đây chính là Hoàng Thượng làm chủ hôn sự, người khác cầu mà không được đâu đấy."
Lúc này thị vệ Trác Điềm mới bừng tỉnh lại, xác định không phải nằm mơ, vui sướng nhìn nhìn người trước mắt, vội vàng hành lễ tạ ơn: "Tạ ơn Hoàng Thượng hậu ái!"
Thị vệ Trác Điềm quét ánh mắt về phía các tiểu thư thế gia, không ít tiểu thư sợ hãi bị lựa chọn, dùng quạt tròn hoặc là khăn tay che khuôn mặt. Ngay cả Tần Thanh Nhược cũng lo lắng bị lựa chọn, hơi hơi cúi đầu, trong lòng có chút bất an.
Hắn quét mắt một vòng, cuối cùng dừng ở trên người nữ tử mặc váy áo tím, tuy rằng nàng cúi đầu tránh đi ánh mắt mình, hắn vẫn là nhận ra được nàng là ai.
Thu hồi ánh mắt, thị vệ Trác Điềm quỳ gối trước mặt Tề Diệp, nói: "Nô tài cả gan, nô tài muốn cầu hôn Tần Thanh Nhược - Tần tiểu thư!"
Tiếng nói vừa dứt, chung quanh đều an tĩnh.
Tề Diệp cười cười, nói: "Tần Thanh Nhược đâu?"
Cho đến khi hắn lên tiếng, các tiểu thư thế gia, các nữ quyến khác mới nhẹ nhàng thở ra, biết các nàng đã tránh được một kiếp.
Mà Tần Thanh Nhược thì thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh, run run rẩy rẩy đứng dậy, sắc mặt trắng bệch, hốc mắt đỏ hồng, nước mắt treo trên chiếc cằm tinh xảo, tỏ vẻ đáng thương nhìn Tề Diệp, cắn cắn môi, lại nói không ra một câu.
Hạ Uyển Chi nhìn thấy, khóe miệng ngậm cười, đại khái là nàng không nghĩ tới sẽ có một màn cầu hôn này, nếu không phải biết chắc là không do mình an bài, nàng cũng không ngờ Tề Diệp lại làm việc hợp tâm ý mình như thế.
Tề Diệp nhìn Tần Thanh Nhược một cái, cười nói: "Quả nhiên tú mĩ khả ái, đáng giá thị vệ của trẫm vì ngươi mà tranh thủ như thế, trẫm chuẩn!"
Thị vệ Trác Điềm vui vẻ trong lòng, cười hớn hở quỳ trên mặt đất tạ ơn. Phía sau hắn, Tần Thanh Nhược nghe Tề Diệp phán một câu như thế, nhất thời không chịu nổi biến cố, tức khắc cảm thấy trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Cung nữ, tỳ nữ ai nấy đều kinh hoảng đỡ Tần Thanh Nhược lui xuống, chỉ chốc lát sau mã cầu tiếp tục thi đấu.
Bọn thị lang và thị vệ đều có tâm tình rất tốt, ánh mắt như có như không quét về hướng các tiểu thư thế gia đang ngồi.
Không biết có phải cố ý hay không, các tiểu thư thế gia đều ngồi ở cùng một nơi, liếc mắt một cái là có thể xem được không sót một ai.
Trận mã cầu thứ hai so với trận đầu càng kịch liệt, đại khái là có ban thưởng tứ hôn, bọn thị lang, thị vệ chưa có hôn thú đều dùng hết toàn lực mà đánh bóng, tất nhiên trận mã cầu này so với trước trở nên kịch liệt hơn.
Thời gian kết thúc, thắng thua đã rõ. Lần này vẫn là đội thị vệ thắng được, người đánh bóng vào nhiều nhất ở lần này không phải Trác Điềm, hắn đã ôm được mỹ nhân về, tự nhiên muốn nhường cơ hội cho những người khác.
Vị thị vệ kia được gọi đến trước mặt, Tề Diệp lại hỏi tên, rồi cho hắn chọn lựa một nữ tử mình ái mộ từ nhóm tiểu thư thế gia làm thê tử.
Thị vệ đã sớm nhắm chuẩn, căn bản không cần xem qua, hắn quỳ trên mặt đất nói: "Nô tài cả gan muốn cầu hôn Triệu Tĩnh Liên - Triệu tiểu thư!"
Tiếng nói vừa dứt, Tề Diệp còn chưa nói chuẩn, Thái Hậu đã thiếu kiên nhẫn đứng dậy nói: "Hoàng Thượng!"
Bà nói: "Hôn nhân đại sự chứ có phải trò đùa đâu, nếu muốn ban thưởng thì trong khố phòng có rất nhiều vàng bạc châu báu, kì binh vũ khí sắc bén, sao không ban thưởng cho người thắng?"
"Thái Hậu nói phải!" Tề Diệp tán đồng gật gật đầu.
Thái Hậu nhẹ nhàng thở ra, Triệu Tĩnh Liên chính là người bà an bài vào cung, nếu bị người khác cầu hôn rồi đem đi, không phải uổng phí công sức của bà sao. Sự tình đã đã xảy ra một lần, lần này bà sẽ không nhìn Triệu Tĩnh Liên giống như đường tỷ của nó tùy tiện chỉ hôn ra ngoài.
Nói là Hoàng Thượng tứ hôn nhưng một cái thị vệ nho nhỏ há có thể trèo cao lên Triệu gia bọn họ.
Có điều Thái Hậu còn chưa vui mừng được bao lâu, liền nghe thấy Tề Diệp nói: "Chỉ là lời của trẫm nhất ngôn cửu đỉnh, nếu đã mở miệng liền không thể đổi ý, trẫm chuẩn!"
"Hoàng Thượng!" Thái Hậu tức giận đến thiếu chút nữa ngất xỉu. Bà đã biết, đánh mã cầu đều là ngụy trang, chính là hắn không muốn tuyển phi, mới có thể dùng cái thủ đoạn ban thưởng này gả hết các nàng đi ra ngoài, chính là muốn đối nghịch với bà.
"Nếu Thái Hậu không thoải mái, không bằng trở về nghỉ ngơi. Người đâu, truyền ngự y bắt mạch cho Thái hậu!" Nói rồi hắn cho người đỡ Thái Hậu đi xuống.
Thái Hậu tức giận không nhẹ, vẻ mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm hắn, một hồi lâu mới nói: "Ý của Hoàng Thượng, cuối cùng hôm nay ai gia cũng đã biết. Như thế thì tùy Hoàng Thượng đi, ai gia không quấy rầy hứng thú của Hoàng Thượng!" Dứt lời, bà phất tay áo rời đi.
Các nữ quyến ngừng thở không dám hé răng.
Lâm Huệ nhìn về phía Hạ Uyển Chi, âm thầm kinh ngạc, cảm thán thủ đoạn của nàng cao tay, thế nhưng có thể khiến Hoàng Thượng và Thái Hậu công khai trở mặt.
Không khí trầm trọng trong chốc lát, Hạ Uyển Chi lên tiếng đánh vỡ: "Hoàng Thượng ân điển, Triệu tiểu thư còn không tạ ơn?"
Triệu Tĩnh Liên chậm rãi bước lên trước hành lễ: "Thần nữ tạ Hoàng Thượng ân điển, tạ Hoàng Hậu nương nương ân điển." Dừng một chút, nàng nói: "Thần nữ cả gan có cái thỉnh cầu..."
"À!" Hạ Uyển Chi nhìn nhìn Tề Diệp, thấy hắn khẽ gật đầu, nàng nói: "Nói thử xem nào!"
"Thần nữ muốn gả cho Hạ Thụy Văn!" Nhìn ánh mắt nàng, Triệu Tĩnh liên kiên định nói.
Hạ Uyển Chi kinh ngạc không thôi: "Ngươi muốn gả cho Hạ Thụy Văn?"
Hạ Thụy Văn không phải người khác, đúng là đệ đệ của nàng, Tam công tử Hạ gia!
"Vâng!" Triệu Tĩnh liên ửng đỏ mặt, lộ ra thẹn thùng, tiếng nói ôn nhu không ít: "Thần nữ ái mộ Hạ công tử, cầu Hoàng Thượng, Hoàng Hậu thành toàn."
Hạ Uyển Chi nhìn Hạ Thụy Văn giật mình, cái đệ đệ này của nàng đã trưởng thành, là một công tử anh tuấn tiêu sái. Nhưng nàng không nghĩ tới chính là có nữ tử to gan dám cầu gả như nàng ta, thật là một nữ tử thú vị.
Có điều nàng là người của Thái Hậu, Hạ Uyển Chi chần chờ.
Lúc này, Hạ Thụy Văn vẫn luôn trầm mặc lại đi xuyên qua đám người tiến lên, quỳ gối bên cạnh Triệu Tĩnh Liên, nói: "Thần tử cùng Triệu tiểu thư ái mộ lẫn nhau, lưỡng tình tương duyệt, cầu Hoàng Thượng và Hoàng Hậu thành toàn." Hắn nói chuyện, ánh mắt dừng ở trên người Hạ Uyển Chi, mang theo cầu xin nhìn nàng.
Hạ Uyển Chi thấy, nhưng nàng chưa từng mở miệng. Rốt cuộc nàng ta là người Triệu gia, có quan hệ huyết thống với Thái hậu. Từ khi nàng ngồi trên vị trí Hoàng Hậu, hai nhà Hạ - Triệu liền không ngồi cùng bàn. Tuy rằng không nói rõ, nhưng người ở thành Kim Lăng đều biết hai nhà không hợp.
"Theo như lời Hoàng Thượng vậy." Hắn đã nói như vậy, thêm Tam đệ luôn kiêu ngạo kia cũng chịu cầu nàng, nàng chỉ có thể thỏa hiệp gật gật đầu. Nàng nhìn Hạ Thụy Văn tiến lên hành lễ cười cười, nói với thị vệ quỳ trên mặt đất: "Như thế ngươi chọn lựa một vị khác đi. Nếu Triệu tiểu thư đã có người ái mộ, bổn cung cũng không làm việc chia cắt uyên ương, thành toàn bọn họ được chứ?"
"Vâng!"
Tuy rằng không cam lòng và không muốn, thị vệ vẫn đáp ứng. Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đều đáp ứng rồi, hắn là một thị vệ nho nhỏ còn có thể nói không sao?
Cuối cùng thị vệ lựa chọn một vị tiểu thư khác làm thê tử.
Còn có ba trận thi đấu, đội thị vệ đã thắng hai trận, chỉ cần lại thắng được một trận nữa liền kết thúc thi đấu. Nếu là đội thị lang thắng thì sẽ còn hai trận hoặc thậm chí ba trận thi đấu.
Các nữ quyến cũng biết quy củ, không muốn nữ nhi bị thị vệ lựa chọn nên các phu nhân liền chuyển động tâm tư, cố ý tự té xỉu, hoặc là bảo nữ nhi té xỉu mượn cơ hội rời đi.
Tề Diệp nhìn đám nữ quyến bên kia cười cười không nói cái gì, nghĩ đến đã có chuyện hôm nay, dù sau này Thái Hậu lại mở tiệc thì các nàng không muốn nữ nhi bị xem như hàng mà chọn lựa, sẽ không dám tiến cung.
Cuối cùng thắng cuộc vẫn là đội thị vệ, đội thị lang chỉ thắng một trận, trận thứ ba thắng, trận thứ tư lại thua. Đội thị vệ đã trải qua huấn luyện, chỉ cần Tề Diệp muốn đánh mã cầu, thị vệ liền đi theo đánh cùng, cho nên kỹ thuật tốt hơn đội thị lang không ít.
Một hồi tuyển phi cuối cùng biến thành yến hội tứ hôn, chuyện như vậy cũng không phải lần đầu tiên xuất hiện, tiên đế Đại Tề cũng đã từng làm, chỉ là vị tiên đế cả đời chỉ có một nữ nhân, đó là Hiếu Võ Hoàng Hậu.
Hạ Uyển Chi biết Tề Diệp không phải vị tiên đế kia, nàng cũng không phải vị kia Hiếu Võ Hoàng Hậu kia, chỉ là trải qua chuyện hôm nay, nàng đã thấy đủ.
Nàng cho rằng hắn sẽ vi phạm lời thề, nhưng thì ra hắn vẫn chưa quên.
Trước đó nghe cung nhân bẩm báo hắn có hứng thú với Tần Thanh Nhược, hai người còn gặp mặt vào buổi sáng.
Hiện giờ Tần Thanh Nhược đã bị tứ hôn, nàng không bao giờ phải lo lắng Tần Thanh Nhược tuổi trẻ xinh đẹp, dẫn tới Hoàng Thượng yêu thích.
Sự tình lần này xác thật chọc giận Thái Hậu, Thái Hậu nổi giận dọn đi biệt cung, nói là không bao giờ trở lại nữa.
Tề Diệp cũng không cố gắng giữ lại, chỉ là làm bộ dáng nói vài câu giữ lại, thấy Thái Hậu kiên trì, liền thuận nước đẩy thuyền để bà đi biệt cung. Thái Hậu phát hỏa đập biết bao chung trà bình hoa, hắn chỉ xem như không biết.
Chuyện tứ hôn không phải nói giỡn, đầu tháng năm các đôi liền bái đường thành thân. Hạ Uyển Chi tự mình chọn lựa một phần lễ vật để Hạ Bích đưa đi Hạ gia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]