Tề Diệp đội gió tuyết đi đến Chiêu Hoa Cung, thấy Hạ Uyển Chi đang ngồi dựa trên giường nệm nhíu nhíu mày: "Sao nàng lại ngồi dậy làm gì, không phải ngự y đã nói nằm tĩnh dưỡng sao?"
"Nằm mãi cũng mệt, dù sao cũng đỡ hơn rồi, ngồi cũng không còn đau nữa." Nàng cười cười lấy lòng, Hạ Bích mang nước ấm lên cho hắn rửa tay, rồi lại đi pha trà. Tiểu Nguyệt Nhi thấy hắn ngồi xuống, liền bò từ trên đùi mẫu hậu đến ngồi ở trong lòng phụ hoàng, trong tay còn cầm một miếng mứt hoa quả ăn rất vui vẻ.
Tề Diệp nắm tay nàng, thấy còn nóng hầm hập cũng không thấy lạnh. Hắn uống một ngụm trà, Tiểu Nguyệt Nhi vừa ăn xong miếng mứt hoa quả lại cầm một quả quýt đưa cho hắn bóc.
Quang Thuận công công muốn nhận lấy, hắn nhìn thoáng qua, Quang Thuận công công hiểu ý lui trở về, hắn vừa lột vỏ quýt vừa nói: "Tuyết năm nay rơi lớn hơn năm trước, xem ra sang năm nhất định sẽ có thu hoạch tốt."
"Tất cả đều nhờ vào phúc khí của Hoàng Thượng." Nàng cười nói.
Tề Diệp rất hưởng thụ cười cười, đưa quả quýt cho Tiểu Nguyệt Nhi, thấy đứa nhỏ thích hắn lại cầm thêm một quả quýt bóc ra. Bên trong từng múi màu cam đều tăm tắp, hắn đưa cho Hạ Uyển Chi. Nàng thấy ngạc nhiên một chút rồi nhận lấy, bóc ra một múi cho hắn ăn, hắn cười ngậm lấy: "Thật ngọt!"
Đôi mắt thuỷ linh của Tiểu Nguyệt Nhi loé lên một cái, cũng học theo mẫu hậu đưa cho hắn một miếng. Tề Diệp thấy trong lòng thật ấm áp, hắn cảm thấy quả quýt năm nay đặc biệt ngọt. Cảm động ôm Tiểu Nguyệt Nhi rồi thơm mấy cái lên má đứa nhỏ, khiến cho trong lòng Tiểu Nguyệt Nhi tràn ngập vui sướng.
"Quýt tiến cống năm nay cũng không tồi, thần thiếp nhớ rõ Thái Hậu thích ăn, để người mang cho bà một chút đi." Trong khoảng thời gian này Thái Hậu không được khoẻ, nên cũng không mang phiền toái tới cho nàng được.
"Uyển Nhi thật chu đáo!" Tề Diệp vui mừng nắm lấy tay nàng nhéo nhéo, tay nàng có chút lạnh, hắn nhíu mày, bảo Hạ Bích mang lò sưởi ấm tới cho nàng làm ấm tay.
"Hai ngày nữa là sinh nhật Hiền phi, có cần mời gánh hát tới, hát xướng khúc cho náo nhiệt một chút hay không?"
"Thân thể ngươi không thoải mái, Thái Hậu chắc không thể tham gia, tùy tiện ăn một bữa cơm là được, còn nàng chỉ cần cố gắng dưỡng tốt thân mình thôi!" Tề Diệp quan tâm nói.
Nàng gật gật đầu, nếu hắn đã nói như vậy, nàng tất nhiên sẽ làm theo.
Đường Tú Dung điều dưỡng thân thể cũng khá tốt, ban đêm ngủ rất an ổn. Đêm nay nàng mơ hồ bị tiếng thét chói tai đánh thức, trên cửa sổ là một mảnh tuyết trắng, bên tai lại vang lên tiếng kêu quỷ dị của mèo, meo meo meo... Một tiếng lại một tiếng vang lên thật thê lương.
Ban đêm lại nghe tiếng mèo kêu như vậy, nàng thấy trong lòng phát lạnh: "Người đâu, người đâu..."
Cung nữ trực đêm cầm theo đèn lồng tiến vào: "Nương nương làm sao vậy?"
"Đuổi hết mấy con mèo đi, ồn muốn chết!" Đường tú dung cảm thấy đau đầu, ấn ấn huyệt thái dương.
Tiểu cung nữ gật đầu, cầm theo đèn lồng đi ra ngoài, ở bên ngoài đuổi vài tiếng, tiếng mèo kêu quả nhiên ngừng lại. Nàng đi vào báo lại, Đường tú dung để cho nàng đi ra ngoài trông, nếu để phát hiện ngủ gật liền trách phạt, tiểu cung nữ cả người run lên, tức khắc đề cao cảnh giác.
Đường Tú Dung nằm xuống trong chốc lát liền ngủ, tiểu cung nữ trông giữ ở gian ngoài âm thầm ngáp một cái, nghiêng đầu thấy người ở trên giường hình như đã ngủ say rồi, nàng lặng lẽ dựa vào xà nhà nhắm mắt lại.
"Meo..."
Lại là một tiếng mèo kêu thê lương, người đang ngủ mơ màng bị bừng tỉnh, Đường tú dung nghe thấy tiếng mèo kêu cảm thấy phiền lòng không thôi: "Người đâu, người đâu..."
Tiểu cung nữ tỉnh táo lại, vội vàng nói "Có nô tỳ, nô tỳ ở đây..."
"Ném con mèo chết tiệt kia ra ngoài đi, có muốn cho người khác nghỉ ngơi nữa hay không?" Bị quấy rầy nghỉ ngơi Đường Tú Dung bực bội lên tiếng.
Tiểu cung nữ cầm chổi lông gà đi ra ngoài, bên ngoài rất lạnh. Nàng ta vừa đi ra mèo liền không kêu nữa, nàng ta nhìn xung quanh một chút vẫn không nghe thấy tiếng nào, lại đợi thêm một lúc nữa không thấy gì liền trở lại.
Đi vào liền thấy sắc mặt không vui của Đường tú dung, nàng ta kinh ngạc một chút, sợ hãi nói: "Mèo hoang đã đi rồi!"
"Ngày mai đi lĩnh phạt đi!" Nàng ngáp một cái nằm xuống đi ngủ.
Tiểu cung nữ cắn cắn môi đi ra ngoài, âm thầm nói cho chính mình không thể ham ngủ nữa.
Đang mơ mơ màng màng tiểu cung nữ lại lần nữa nghe thấy tiếng mèo kêu, lần này không đợi chủ tử nhà nàng phân phó, nàng ta cầm chổi lông gà đi ra ngoài. Làm hại nàng ta bị phạt, nếu để tìm được rồi nàng ta thế nào cũng phải đem con mèo hoang kia đánh cho một trận.
Đi theo tiếng kêu, đột nhiên từ phía sau tường viện một con mèo trắng nhảy ra, còn cào lên mặt nàng ta một cái, nàng ta bị đau phải kêu lên một tiếng, mèo trắng kêu lên một tiếng liền chạy đi mất.
Buổi sáng, Đường Tú Dung tỉnh lại nhìn dung nhan tiều tuỵ trong gương, xoa xoa ấn đường: "Tiểu cung nữ trực đêm hôm qua đâu?"
"Thưa nương nương, tiểu cung nữ tối hôm qua bị mèo cào vào mặt." Cung nữ Tâm Liên nhìn qua tiểu cung nữ đứng bên ngoài, ý bảo nàng tiến vào.
Đường Tú Dung nhìn thấy trên mặt tiểu cung nữ có mấy vết cào chảy máu, nhất thời không biết nói cái gì, xua xua tay để cho nàng đi xuống, bảo Tâm Liên: "Cho người đi xung quanh Ngọc Hoa Cung tìm xem, thấy có mèo hoang thì đuổi đi."
Tâm Liên gật đầu, rất nhanh đi phân phó xuống dưới. Tối hôm qua Đường Tú Dung ngủ không được ngon, dùng đồ ăn sáng rồi nói chuyện với Lục hoàng tử mấy câu liền đi nghỉ ngơi.
Ban đêm Đường Tú Dung đang ngủ say, đột nhiên lại nghe thấy tiếng mèo kêu, nàng để cho cung nữ trực đêm ra ngoài đuổi mèo đi. Đang mơ mơ màng màng ngủ, bỗng nhiên thấy thứ gì có lông xù xù xẹt qua mặt, nàng còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy trên mặt đau nhói, nàng ngồi dậy một chút, lấy tay sờ lên mặt, rồi nhìn thấy có máu tươi liền kinh hoảng.
"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng..."
Bên ngoài truyền đến tiếng của Quang Thuận công công, Hạ Uyển Chi tỉnh lại, thấy Tề Diệp đang ngủ say, nàng hỏi: "Chuyện gì?"
"Nương nương tha tội, Ngọc Hoa Cung đã xảy ra chuyện, Hiền phi nương nương bị thương." Quang Thuận công công đứng ngoài cửa nói.
"Bị thương thì để cho ngự y đi xem, Hoàng Thượng còn đang ngủ say, có chuyện gì ngày mai lại nói." Dứt lời nàng tiếp tục nằm xuống.
Quang Thuận công công ở bên ngoài lên tiếng rồi rời đi, Tề Diệp vẫn ngủ say như cũ, nghe thấy tiếng hít thở đều đều của hắn, Hạ Uyển Chi biết hắn ngủ rất an ổn.
Đường Tú Dung thấy chỉ là Quang Thuận công công mang theo ngự y trở lại liền thấy thất vọng, nàng vốn định mượn cơ hội này giành lấy thương tiếc của Hoàng Thượng, không nghĩ tới hắn lại không tới đây.
"Hoàng Thượng đâu?" Nàng hỏi.
"Hoàng Thượng còn đang nghỉ ngơi, không tiện quấy rầy, Hoàng Hậu nương nương phân phó cho ngự y lại đây xem một chút, có chuyện gì ngày mai lại nói." Quang Thuận công công nói xong chờ ở một bên.
Đường Tú Dung cắn môi, biết nhất định là thủ đoạn của nữ nhân kia, ngăn cản Hoàng Thượng không cho người lại đây.
Ngự y cho nàng dùng dược thảo rửa sạch miệng vết thương, đau đến mức nàng nghiến răng nghiến lợi, ngự y thật cẩn thận băng bó tốt cho miệng vết thương, dặn dò nói: "Vết thương ở trên mặt nương nương có chút phiền phức, vi thần đã tận lực, nếu không để vết thương dính nước, không ăn thức ăn kích thích thì trên mặt sẽ không để lại sẹo."
"Ừ!" Nàng lo lắng nhất là sẽ để lại sẹo, nếu bị như vậy nàng sao còn dám gặp người khác nữa?
Sáng sớm Tề Diệp ngủ dậy, Quang Thuận công công đem chuyện xảy ra tối hôm qua nói một lần, Tề Diệp nhíu mày, không nghĩ tới mèo hoang lại càn rỡ như thế. Lần này bị thương là Hiền phi, nếu lần sau bị thương là Uyển Nhi cùng mấy đứa nhỏ liền không tốt. Hắn hạ lệnh cho người bắt hết mèo trong cung lại ném ra ngoài hoàng cung.
Hắn nói là ném ra ngoài hoàng cung, người phía dưới liền bớt việc, tất cả mèo bắt được đều ném vào bao tải dìm xuống sông.
Đúng ra hôm nay là sinh nhật Hiền phi, bây giờ nàng lại bị thương, trên mặt đang băng bó không thể ra ngoài gặp người, yến hội liền bị hủy bỏ. Phòng bếp nhỏ chuẩn bị cho nàng một bát mì trường thọ ăn sáng, nàng phân phó không được chuẩn bị thức ăn kích thích, ẩm thực rất đơn giản.
Sau khi lâm triều Tề Diệp đi xem nàng, Đường Tú Dung lại vừa kích động vừa rối rắm, nàng hiện tại thật xấu, không dám gặp người khác, nên không cho ai đi vào, Tề Diệp cũng không ép, chỉ ở ngoài cửa dặn dò vài câu rồi rời đi.
Đường Tú Dung không nghĩ tới hắn sẽ dứt khoát rời đi như vậy, nếu hắn một hai phải gặp mình, nàng cũng không phải không thể gặp. Biết được người đã rời đi, trong lòng mất mát, khó chịu. Khó khăn lắm hoàng thượng mới lại đây một chuyến, cũng chưa thấy mặt, còn chưa nói được mấy câu.
Tề Diệp đi vào Chiêu Hoa Cung, Hạ Uyển Chi hỏi thương thế của Đường Tú Dung một chút, hắn chỉ nói cũng không đáng ngại rồi không nói thêm gì nữa. Bất quá nàng đã biết hắn hạ lệnh cho cung nhân bắt mèo hoang, nếu không đau lòng cho Hiền phi, hắn cũng sẽ không cho người đuổi hết những con mèo hoang vô tội kia đi.
Nghĩ vậy, nàng thấy mất hứng.
Mới vừa dùng đồ ăn sáng không bao lâu, Tiểu Nguyệt Nhi ôm mèo hoa chạy vào, trên mặt nước mắt lưng tròng, thấy nàng liền bẹp miệng khóc thút thít lên, nàng không thể phát ra tiếng khóc, chỉ có thể phát ra thanh âm.
Nàng thấy thế vội vàng an ủi Tiểu Nguyệt Nhi, một bên an ủi một bên dò hỏi người bà vú "Sao lại thế này?"
"Con mèo hoa này cũng là chỉ mèo hoang, Hoàng Thượng nói là muốn đem tất cả mèo hoang đều ném ra ngoài cung, tiểu công chúa không muốn, tiểu công chúa rất thích con mèo hoa này." Bà vú nói.
"Mèo hoang dã tính khó thuần, nếu giữ lại bên người sợ nó sẽ làm người khác bị thương, cho người quăng ra ngoài đi!" Tề Diệp nói.
Tiểu Nguyệt Nhi nhìn khẩu hình miệng của hắn liền hiểu được, chui vào trong lòng ngực mẫu hậu sốt ruột cầu xin. Hạ Uyển Chi hiểu rõ ý của nàng, kỳ thật mèo hoang cũng không nguy hiểm, chỉ cần không đi chọc nó, nó sẽ rất ngoan ngoãn.
Nàng cầu tình nói "Nếu An Bình thích thì giữ lại đi, mèo hoa còn nhỏ, đưa đi cho người ta dạy dỗ một chút, tính tình ôn hoà lại đưa lại đây đi!"
"Không được!" Tề Diệp nhíu mày, muốn lấy mèo hoa trong lòng ngực Tiểu Nguyệt Nhi mang đi, thấy nàng ôm chặt như vậy, hắn sợ không cẩn thận chọc giận mèo hoa làm nữ nhi bảo bối của hắn bị thương.
Tiểu Nguyệt Nhi khẩn trương ôm mèo hoa, không cho hắn lấy đi, hắn cũng không thỏa hiệp, khăng khăng muốn bắt, hai người giằng co như vậy, Tề Diệp không cẩn thận bắt được cái đuôi của mèo hoa.
Mèo hoa chấn kinh, kêu một tiếng, móng vuốt cào lên cánh tay Tề Diệp, giãy giụa ra khỏi lòng Tiểu Nguyệt Nhi muốn thoát ra, bị Quang Thuận công công bắt lấy, ném cho tiểu thái giám cầm đi ra ngoài.
Tề Diệp nhìn ống tay áo bị cào rách, ngữ khí kiên định nói: "Súc sinh này không thể giữ lại, đến quần áo cũng có thể cào rách, móng vuốt so với dao còn sắc hơn."
Hạ Uyển Chi kiểm tra cánh tay hắn cũng không thấy vết thương, biết là quần áo hắn khá dầy mới chưa cào đến da thịt.
Tiểu Nguyệt Nhi trơ mắt nhìn mèo hoa bị mang đi, rốt cuộc nhịn không được, không nói gì đẩy Tề Diệp một cái, hắn không chút sứt mẻ, nàng lại khóc lóc chạy ra ngoài, Hạ Uyển Chi không yên tâm đuổi theo.
Tề Diệp thấy thế, sờ sờ cái mũi có chút hoảng loạn.
Hắn hoảng loạn là đúng, Tiểu Nguyệt Nhi đã ghi hận hắn, gặp mặt cũng không bám lấy hắn như trước, nếu không phải xa cách, thì chính là tránh phía sau mẫu hậu nàng không nhìn hắn, hoặc là lộ ra dáng vẻ, bộ mặt ủy khuất, khiến cho hắn không biết nên làm cái gì bây giờ.
Tề Diệp không có biện pháp, chỉ phải kiên nhẫn dỗ nàng, để Quang Thuận công công tìm không ít vật nhỏ cho nàng, Tiểu Nguyệt Nhi vẫn là không quên chuyện hắn ném con mèo của nàng, nàng vẫn xa cách hắn như cũ.
Hạ Uyển Chi cũng không giúp hắn, bỏ mặc chuyện hắn cầu cứu. Nàng vẫn để ý chuyện hắn vì Đường Tú Dung mà đến con mèo nữ nhi thích cũng không buông tha, xem ra hắn vẫn là để ý nữ nhân kia.
Tuy rằng mèo hoang trong cung đều bị bắt hết mang ra ngoài, nhưng Đường Tú Dung buổi tối vẫn như cũ ngủ không yên. Luôn luôn nghe thấy tiếng mèo kêu, kêu to đến mức trong lòng nàng phát lạnh. Sợ hãi đến mức để cho Tâm Liên ngủ ở trên giường mới an tâm.
Ban đêm mèo kêu vài tiếng, Đường Tú Dung cho người đi xua đuổi, xua đuổi không bao lâu lại vang lên, vài lần như thế Tâm Liên nói: "Nương nương, có phải là con mèo Nguyệt Nha kia hay không?"
Đường Tú Dung nghe vậy sắc mặt biến đổi, nhớ lại lý do thoái thác của tiểu cung nữ, nói là một con mèo hoang màu trắng, Nguyệt Nha kia cũng là mèo trắng. Hơn nữa sau khi giết chết ở trong viện của nàng còn ném vào trong hồ. Nghe nói, chỉ vì Nguyệt Nha kia mà An Bình công chúa thương tâm vài ngày, nàng cũng coi như là trả thù một chút.
Chỉ là...
"Nói hươu nói vượn!" Sao có thể, Nguyệt Nha kia đã chết, chẳng lẽ nó có thể tìm tới báo thù sao?
"Dạ!" Tâm Liên rụt rụt cổ, trong lòng sợ hãi.
Trong phòng an tĩnh lại một chút, đánh vỡ trầm mặc chính là một tiếng mèo kêu, Tâm Liên sợ tới mức kinh hô một tiếng "Nương nương!"
"Im miệng!" Đường Tú Dung sắc mặt biến đổi, tự trấn định nói "Cho người đi ra ngoài nhìn xem, chỉ là mèo hoang mà thôi!"
Tâm Liên gật gật đầu, khiếp đảm ra ngoài phân phó tiểu thái giám đi xua đuổi mèo hoang. Nhóm tiểu thái giám đi ra ngoài một vòng không thấy cái gì, cũng không nghe thấy tiếng mèo kêu.
Mấy lần thấy tiếng mèo kêu liền đi theo cũng không thấy gì. Cứ như thế, làm người trong lòng run sợ, hy vọng vĩnh viễn là ban ngày.
Hậu quả hàng đêm ngủ không ngon làm cho Đường Tú Dung bị tiều tụy không ít. Lúc y nữ đổi thuốc cho nàng nhìn thấy xung quanh miệng vết thương bị mưng mủ, liền kinh ngạc một chút, thuốc trong tay bị đánh rơi xuống mặt đất.
Đường Tú Dung nhíu mày, nhìn biểu tình của nàng ta thì mơ hồ nghĩ tới cái gì, bảo Tâm Liên lấy gương cho nàng. Tâm Liên bị vết thương trên mặt nàng dọa sợ, run run giơ gương lên cho nàng xem.
Đường Tú Dung nhận lấy gương, vừa trông thấy mặt mình, kinh hãi kêu lên, gương đồng bị nàng đánh rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang thanh thuý.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]