Lâm Huệ trở lại Triều Hoa các, ánh mắt đảo một vòng, sau đó dừng ở vị trí chủ thượng. Nàng nhìn thoáng qua hai người ngồi trên cao, khẩn trương đến mức đôi tay run rẩy.
Lâm Huệ thấp thỏm bất an một lát, thấy mọi người đang tập trung thưởng thức hí khúc liền đứng dậy lặng lẽ rời đi. Chưa được vài bước đã gặp phi tần khác tiến vào, không ai khác chính là Vương tiệp dư. Ánh mắt nàng dừng ở trên chân nàng ta, chỉ có điều tà váy quá dài nên che mất đôi giày.
Nàng ra hiệu cho Vương tiệp dư ra ngoài nói chuyện, Vương tiệp dư không rõ nguyên nhân, theo đuôi rời đi. Đến một chỗ hẻo lánh, Lâm Huệ mới móc một đôi giày thêu từ tay áo ra, nhìn chằm chằm Vương tiệp dư: "Đây chính là giày thêu của Vương tiệp dư?"
Vương tiệp dư nghi hoặc, lắc đầu: "Bẩm Lương phi nương nương, không phải tần thiếp, tần thiếp không có giày thêu như vậy."
"Có biết là giày thêu của ai không?" Nàng biết Vương tiệp dư nói thật, bởi vì nàng ta không chút hoang mang lo lắng. Nếu đêm nay người nghe lén là nàng ta, lúc bị hỏi nhất định sẽ chột dạ, nhưng người trước mắt thì không hề.
"Tần thiếp không biết!" Vương tiệp dư lắc đầu, Lâm Huệ liền để nàng rời đi.
"Cầu nương nương trách phạt, đều là nô tỳ sai." Vương tiệp dư vừa đi, Thái Vi vội quỳ trên mặt đất thỉnh tội.
Lâm Huệ liếc mắt nhìn một cái, thanh âm lạnh băng: "Đợi khi tìm được người thì sẽ nói chuyện trách phạt với ngươi, hiện tại đi tìm xem giày thêu này là của ai?"
Nếu bị người đó đi trước một bước nói cho hai vị Hoàng Thượng Hoàng Hậu kia, nàng chắc chắn phải chết không nghi ngờ!
Một lát lại có vài vị phi tần đứng dậy trở về, Lâm Huệ đều gọi các nàng vào một bên, lấy giày thêu dò hỏi, một phần cũng để quan sát biểu cảm của bọn họ.
Liên tiếp mấy người đều không đúng, Lâm Huệ bắt đầu hoài nghi có phải mình tìm lầm đối tượng hay không? Người vừa rồi chắc không phải phi tần mà là cung nữ?
Nàng nhìn kỹ đôi giày thêu, tơ vàng lấp lánh khâu từ loại lụa tốt nhất mà thành, chắc chắn không phải đồ mà một cung nữ có thể dùng.
Thái Vi ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên nhớ ra cái gì: "Nương nương, Liêm Chiêu Dung cũng đi ra ngoài, đến bây giờ còn chưa trở về, có phải là..." Nói chưa hết câu đã thấy có người vội vàng đi về phía Triều Hoa các, không phải Liêm Chiêu Dung thì là ai nữa đây?
Nghe thấy âm thanh, Liêm Chiêu Dung ngẩng đầu, thấy trước mắt là Lâm Huệ, sắc mặt lập tức biến đổi. Nàng khó khăn lắm mới ngừng bước chân, nội tâm kinh hoảng, chẳng lẽ Lâm Huệ biết mình nghe lén?
Trong lòng đang cực kỳ hoảng loạn lại còn thấy ánh mắt sắc bén của Lâm Huệ nhìn mình chằm chằm, cả người nàng bắt đầu phát run, khẩn trương đến mức toàn thân mềm nhũn: "Tần thiếp... Tần thiếp tham kiến Lương phi nương nương!"
Ánh mắt Lâm Huệ trầm xuống, tầm mắt dừng ở làn váy dưới chân nàng. Làn váy dài che khuất giày thêu, mà cũng có thể Liêm Chiêu dung đã đổi một đôi giày thêu khác. Lâm Huệ bước đến nhìn nàng chằm chằm, thấy nàng vô thức lùi về phía sau, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên. Đến khi áp sát, Lâm Huệ nhìn thẳng vào mắt nàng: "Đôi giày thêu này là của Liêm Chiêu Dung?"
Đương nhiên Liêm Chiêu dung biết, đây chính là giày thêu hoa thủy tiên bằng tơ vàng do nàng tự làm, vốn tưởng sẽ không bị phát hiện, hóa ra vẫn bị Lâm Huệ nàng ta nhặt lấy.
Liêm Chiêu Dung xiết chặt nắm tay, âm thầm cắn răng không để lộ ra sơ hở, trấn định đáp: "Không phải tần thiếp, tần thiếp không có giày thêu như vậy!"
Nàng nghĩ, sau khi trở về nhất định phải đem đôi giày thêu kia đi đốt để tránh đêm dài lắm mộng.
[đêm dài lắm mộng: chuyện gì càng để lâu thì càng nguy hiểm]
"Vậy à? Bổn phi chỉ vô ý nhặt được, hỏi cung nữ thì nàng ta nói hôm nay Liêm Chiêu Dung mang một đôi giày thêu như vậy." Lâm Huệ giả vờ vô tình.
Liêm Chiêu Dung trong lòng trầm xuống, liên tục xua tay, có chút kích động phủi sạch liên can: "Không phải tần thiếp, không phải tần thiếp!"
"Bổn phi cũng cảm thấy không phải của Liêm Chiêu Dung, nhưng Liêm Chiêu Dung dường như rất sợ đôi giày thêu này là của mình?"
Nhìn sắc mặt nàng trắng bệch, Lâm Huệ vừa lòng cười nói: "Không cần che dấu, giày này là của ai, trong lòng ta và ngươi đều rõ ràng. Đêm nay ngươi đi đâu, nghe được cái gì, bổn phi cũng rất rõ ràng."
Liêm Chiêu Dung bị vạch trần, cả người run rẩy.
Lâm Huệ tiếp tục nói: "Liêm Chiêu Dung định nói cái gì phải không?"
"Dù có định nói cái gì thì cũng là nói với Hoàng Thượng Hoàng Hậu!" Bởi vì cực kỳ lo sợ nên Liêm Chiêu Dung đột nhiên nói lớn.
Sắc mặt Lâm Huệ biến đổi, đang muốn mở miệng lại nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh lạnh lẽo: "Có gì phải nói với bổn cung?"
Lâm Huệ cứng đờ, Liêm Chiêu Dung nhẹ nhàng thở ra, gặp Hoàng hậu như gặp được cứu tinh. Nàng đang muốn mở miệng, bàn tay đã bị nắm chặt, bên tai truyền đến âm thanh trầm thấp: "Tiêu Khâu!"
Giọng nói khàn khàn như không thoát ra khỏi miệng, Liêm Chiêu Dung nửa tin nửa ngờ, tâm hoảng ý loạn nhìn nàng. Lâm Huệ lặp lại cái tên kia, ánh mắt thần bí khó lường, còn mang theo khiêu khích.
Liêm Chiêu Dung sắc mặt trắng bệch nhìn nàng ta, Lâm Huệ rất vừa lòng với phản ứng này, cười cười. Sau đó quay đầu hành lễ với Hạ Uyển Chi: "Liêm Chiêu Dung nói hoa mai dường như mới nở, rất muốn đến báo cho Hoàng hậu nương nương biết!"
"Phải không?" Hạ Uyển Chi liếc mắt nhìn Lâm Huệ một cái, cũng không tin tưởng những gì nàng ta nói, ánh mắt dừng trên người Liêm Chiêu Dung. Liêm Chiêu Dung thấy biểu tình lạnh nhạt của Lâm Huệ, chậm rãi gật đầu.
Hạ Uyển Chi nhíu mày, nàng biết cái này chắc chắn không phải sự thật, các nàng ắt hẳn đang cất giữ một bí mật không thể nói.
Trước khi rời đi, Hạ Uyển Chi âm thầm phân phó Hạ Bích đi hỏi thăm một chút bọn họ đã nói những chuyện gì.
Bóng nàng vừa biến mất, Lâm Huệ và Liêm Chiêu Dung liền liếc nhau, hai người rất ăn ý cùng nhau đi đến một chỗ vắng lặng. Đi một hồi lâu mới trở về lại Triều Hoa cung, vẻ mặt Liêm Chiêu Dung vô cùng ảm đạm, mà bộ dáng của Lâm Huệ thì lại cực kỳ nhẹ nhàng thanh thản, lúc thưởng thức hí kịch còn không quên dùng ánh mắt trấn an Khang Ninh Vương.
Khang Ninh Vương nhìn thấy vậy liền hiểu, bưng chén rượu uống một hơi cạn sạch. Vừa lúc này, hí khúc xướng đến đoạn cao trào, hắn hào hứng vỗ tay khiến không ít người nhìn đến. Hắn lại không thèm để ý, bưng chén rượu đưa về phía Tề Diệp: "Thần đệ kính Hoàng Thượng một ly..."
Tề Diệp mỉm cười nhận lấy, uống một hơi cạn sạch.
Yến hội tổ chức đến tận đêm mới tan, từ sớm Tiểu Nguyệt Nhi đã ngủ trong lòng Hạ Uyển Chi. Đứa bé nghe hí kịch không hiểu, cho nên xem ca múa xong liền nhắm mắt mơ màng.
Cẩn thận rửa mặt rửa chân cho Tiểu Nguyệt Nhi xong, Hạ Uyển Chi đặt bé trong đệm chăn ấm áp dễ chịu, nhìn gương mặt đáng yêu lúc ngủ của nó, trong lòng nàng liền mềm nhũn. Nàng cúi xuống gần hôn lên bầu má trắng nõn mềm mụp của Tiểu Nguyệt Nhi, sửa lại chăn mền, sau đó phân phó bà vú chăm sóc cẩn thận.
Ra khỏi phòng Tiểu Nguyệt Nhi, nàng lại đi đến phòng của Tiểu Thái Tử. Tiểu Thái Tử còn đang ngâm nga thi thư, ngày mai thái phó muốn kiểm tra năng lực của hắn.
Hạ Uyển Chi thấy hắn nghiêm túc như vậy, vừa vui mừng lại vừa đau lòng. Chờ hắn đọc thuộc xong một lần không có gì sai sót, nàng mới lên tiếng: "Không còn sớm, Sách Nhi nghỉ ngơi đi, thi thư ngày mai lại tiếp tục học."
"Mẫu hậu, nhi thần đã học xong rồi!" Không đợi mẫu hậu mở miệng, hắn liền tự giác đọc lên một hơi, nửa chữ cũng không sai.
Hạ Uyển Chi vuốt ve khuôn mặt nhỏ hồng hồng của hắn, cười cười: "Sách Nhi thật thông minh, Hoàng Thượng nếu biết chắc chắn sẽ rất hài lòng!"
"Vâng!" Tiểu Thái Tử cười cong hai mắt, dưới sự trợ giúp của Hạ Uyển Chi, nhanh chóng cởi quần áo chui vào trong nệm, đôi mắt nhìn nàng chằm chằm: "Mẫu hậu, hài nhi muốn nghe cổ tích!"
"Muốn nghe cổ tích gì?" Hạ Uyển Chi yêu thương xoa xoa đầu của hắn.
"Khoa Phụ trục nhật!"
[Khoa Phụ trục nhật: Khoa phụ đuổi theo mặt trời, truyện cổ tích Trung Quốc, http://www.chuonghung.com/2015/05/dich-thuat-khoa-phu-uoi-theo-mat-troi.html]
"Được. Ngày xưa..." Kể được một lát, thấy Tiểu Thái tử đã chìm vào giấc ngủ, Hạ Uyển Chi nhỏ giọng, dặn dò bà vú vài câu sau đó nhẹ nhàng rời đi.
Nàng tiếp tục đến chỗ của Tứ hoàng tử, Tứ hoàng tử đã ngủ nên nàng chỉ đứng nhìn một lát rồi trở về.
Lúc đến cửa điện thì Hạ Bích đã chờ sẵn. Hạ Bích thấy nàng vội vàng tiến đến, hai người tránh đi vài bước mới mở miệng nói: "Nương nương, nô tỳ nghe tin, đêm nay Lương phi nhặt được một đôi giày thêu, hỏi vài vị phi tần mới biết là của Liêm Chiêu Dung."
"Giày thêu?" Nàng nhíu mày.
"Vâng!" Hạ Bích gật đầu.
Thật sự đoán không ra chỗ nào sai sót! Hạ Uyển Chi nhíu mày: "Cho người nhìn chằm chằm hành động của các nàng, nếu có chỗ nào không ổn, lập tức tới báo."
"Vâng!"
Ngày hôm sau, Hạ Uyển Chi dùng đồ ăn sáng chưa được bao lâu đã có cung nhân tới báo Hạ Đồng chết, thi thể bị ném đến bãi tha ma. Nàng nghe xong cứng người một chút, Hạ Bích vẫy tay ý bảo cung nhân lui trở về.
Loảng xoảng một tiếng, Hiền phi phẫn nộ ném vỡ khay thuốc do cung nữ mang tới: "Hoàng Thượng đâu, đi mời Hoàng Thượng lại đây..." Đồng tài tử không phải là hung thủ, hung thủ thật sự chính là vị ở Chiêu Hoa Cung kia!
Cung nữ thấy thế vội vàng rời đi, những người khác bắt đầu quét dọn mảnh vỡ.
"Nương nương, bảo trọng thân thể." Cung nữ khuyên can.
"Bảo trọng như thế nào được nữa?" Đường Tú Dung tức giận không thôi, Hoàng Thượng rõ ràng muốn bao che Hoàng Hậu. Đồng tài tử là người đi ra từ cung nàng ta, một lòng với nàng ta, nếu không phải được nàng ta chống lưng, Đồng tài tử sao dám hạ độc hại nàng?
"Hoàng Thượng, Hiền phi nương nương nói thân mình không khoẻ, thỉnh Hoàng Thượng qua thăm một lát!" Cung nữ đến báo.
Hạ Uyển Chi nghe xong cũng không nói gì, múc một muỗng trứng gà đặt vào chén Tiểu Nguyệt Nhi, Tiểu Nguyệt Nhi cầm cái muỗng ăn ngon lành, bị dính vào khóe miệng cũng không biết. Nàng cầm khăn tay lau cho bé, sau đó lại múc thêm một muỗng trứng gà nữa.
Dùng cơm trưa xong, Hạ Uyển Chi chuẩn bị dẫn Tiểu Nguyệt Nhi đi Mai viên dạo chơi. Tề Diệp uống một ly trà rồi đến Ngọc Hoa Cung, trước khi rời đi không quên nói với Hạ Uyển Chi: "Đợi lát nữa trẫm cũng đi xem hoa mai."
"Được!" Hạ Uyển Chi mỉm cười gật đầu, nàng biết hắn sẽ không ở Ngọc Hoa Cung quá lâu.
Kỳ thật nàng không thích Ngọc Hoa Cung, không chỉ vì nó khác Chiêu Hoa Cung có một chữ mà còn vì nàng không thích chủ nhân của nó.
Đường Tú Dung vốn muốn giải oan cho chính mình, sau đó lại vu oan lên người Hoàng hậu. Không có bằng chứng, hiện giờ Đồng tài tử cũng đã mất, căn bản không thể chứng minh suy đoán của nàng là đúng, ngược lại còn chọc giận Hoàng hậu, dẫn tới việc bị Hoàng Thượng chán ghét.
"Đã dùng. Có người nói Hiền phi không khoẻ, sao không gọi ngự y đến khám?" Tề Diệp ngồi trên ghế, sắc mặt lạnh nhạt.
"Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, thần thiếp không sao. Chỉ là dư độc chưa hết, thân mình vẫn còn yếu ớt." Nàng tỏ vẻ tội nghiệp nhìn hắn, muốn khơi gợi cho hắn thương tiếc.
"Nếu vậy thì tĩnh dưỡng nhiều hơn đi, trẫm còn có việc, Hiền phi nghỉ ngơi sớm!" Tề Diệp dứt lời đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Đường Tú Dung há miệng thở dốc, hy vọng hắn quan tâm mình. Sau đó thấy hắn thật sự không muốn ở lại, nàng mới gật đầu: "Tạ Hoàng Thượng quan tâm!"
Nhìn thân ảnh của hắn biến mất trước mặt, nàng buồn bã cực kỳ, đau lòng không thôi, nước mắt âm thầm rơi xuống, trong lòng bao nhiêu bi thiết chỉ có mình nàng biết.
Không bao lâu, cung nhân tiến vào hầu hạ, Đường Tú Dung hỏi: "Hoàng Thượng hiện tại đang ở đâu?"
Cung nữ chần chừ không mở miệng, đợi Đường Tú Dung trừng mắt nàng ta mới dám nói: "Đi mai viên, Hoàng Hậu cùng tiểu công chúa ở mai viên ngắm hoa..."
Lời còn chưa dứt, một cái gối bị vứt mạnh bạo xuống mặt đất, cung nữ sợ tới mức rụt cổ không dám lên tiếng. Đường Tú Dung mặt đầy phẫn nộ: "Hoàng Thượng, vì sao ngài bất công như thế, vì sao lại đối xử với thần thiếp như vậy..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]