Ngày hôm sau, Hạ phu nhân được truyền vào cung, gặp Hạ Uyển Chi nói chuyện vài câu. Hạ Uyển Chi không vòng vo, nói thẳng lý do gọi bà tiến cung.
Hạ phu nhân vừa nghe liền kinh ngạc không thôi: "Hoàng Thượng muốn xuất cung? Hoàng Hậu cũng muốn đi cùng?"
"Đúng vậy, mọi việc đã chuẩn bị xong rồi, bổn cung chỉ là lo lắng cho Thái tử cùng Tứ hoàng tử. Hôm nay truyền nương vào cung vì muốn sau khi ta xuất cung, nương có thể chăm sóc cho bọn hắn."
"Hoàng Hậu nương nương, việc này..." Hạ phu nhân nhíu mày: "Đường xá xuống phía nam xa xôi, nương nương lại chưa xa nhà bao giờ, lần này làm sao có thể xuất cung được. Còn nữa, Thái tử cùng Tứ hoàng tử vẫn còn nhỏ, nương sợ không chăm sóc tốt cho bọn hắn được."
Chủ yếu là do thân phận của bọn họ cao quý, nếu có gì sơ xuất bà cũng không gánh nổi.
"Những điều nương nói bổn cung đều hiểu rõ." Hạ Uyển Chi nói: "Bây giờ chỉ xem nương có đồng ý đón hai đứa cháu ngoại của người về chơi mấy ngày hay không thôi!" Nàng nói là "cháu ngoại", chứ không phải là Thái tử cùng Tứ hoàng tử khiến Hạ phu nhân giảm đi không ít áp lực.
Nàng đã nói như vậy, Hạ phu nhân tuy vẫn còn suy nghĩ, nhưng bà cũng biết, chỉ cần chăm sóc bọn hắn thật tốt cho đến lúc hồi cung là được. Dù sao nàng cũng là nữ nhi của mình, chẳng lẽ nàng còn để cho mình phải chịu thiệt nữa hay sao?
Hạ phu nhân chần chờ một lúc liền gật đầu đồng ý, Hạ Uyển Chi hiểu ý cười trấn an vài câu. Trước mặt Hạ phu nhân, nàng gọi hai bà vú vào phân phó dặn dò. Đây cũng không phải lần đầu bà thấy các nàng, nên cũng chỉ ngồi yên không nói.
Việc Tề Diệp muốn đi xuống nam, trên triều có rất nhiều người biết. Nhưng quan viên cũng không đi theo loan giá, vì vấn đề an toàn nên ngài mai bọn họ sẽ khởi hành trước.
Đây cũng là lý do Hạ Uyển Chi gọi Hạ phu nhân vào cung.
Bởi vì phải rời đi hơn một tháng, Hạ Uyển Chi cũng có chút không nỡ xa hai đứa nhỏ. Nhưng so với bọn họ, nàng vẫn muốn xuất cung hơn. Cho dù hắn có thích nữ nhân khác cũng không sao, chỉ là nàng không muốn để cho nữ nhân kia nhập cung mà thôi.
Hạ phu nhân ở lại chăm Thái tử và Tứ hoàng tử một lúc liền xuất cung. Hạ Uyển Chi cùng hai đứa nhỏ chơi đùa cả ngày, bọn họ không biết rằng sẽ phải xa Phụ hoàng cùng Mẫu hậu một thời gian, nên cũng không khác gì mọi hôm.
Buổi tối, sau khi dỗ Tứ hoàng tử đi ngủ, nàng liền đến chỗ của Thái tử. Thái tử đang cho cá ăn, thấy nàng tiến vào, khuôn mặt nhỏ nhắn liền nở nụ cười, tung tăng chạy đến trước mặt: "Mẫu hậu, người nhìn, cá cá..."
Nàng cười, xoa xoa đầu Tiểu Thái Tử: "Trời tối, con cá cũng muốn đi ngủ rồi, còn Sách Nhi thì sao?"
Nàng ôm hắn ngồi lên đùi. Ban đêm tương đối mát mẻ nên không đặt khối băng. Nàng lấy khăn lụa ra lau lau cho hắn, rồi bắt đầu kể chuyện xưa.
"Mẫu hậu, ngày mai người lại kể chuyện xưa cho Sách Nhi nghe có được không?" Tiểu Thái Tử ở trong lòng nàng, mơ màng sắp ngủ vẫn không quên đòi hỏi một chút.
Nàng bối rối, không biết nên trả lời thế nào, liền thơm lên khuôn mặt nhỏ bé của hắn, nói: "Sách Nhi ngoan, ngủ đi!"
Nàng ngồi bên cạnh giường một lát, Tề Diệp từ Thọ Ninh Cung trở về, biết nàng đến chỗ Tiểu Thái Tử liền đi qua xem. Nghe thấy tiếng bước chân, nàng vội quay đầu lại nhìn. Hắn gật đầu với nàng rồi mỉm cười nhìn sang Tiểu Thái Tử: "Còn sớm như vậy đã đi ngủ rồi?"
"Chắc do hôm nay chơi đùa hơi mệt." Nàng gật đầu nói, vừa quạt vừa lấy khăn lau mồ hôi trên trán Tiểu Thái Tử. Hôm nay nàng cùng bọn hắn chơi đùa cả ngày.
"Nàng không nỡ?" Thấy nàng không vui, hắn hỏi.
"Vâng." Nàng cũng không giấu hắn, thành thật thừa nhận. Hắn đau lòng, ôm nàng đặt lên đùi mình: "Một tháng trôi qua rất nhanh, nàng đừng lo lắng quá. Trẫm sẽ phân phó cho hạ nhân chăm sóc cho bọn Sách Nhi cẩn thận."
"Thần thiếp biết." Nàng gật đầu, dựa vào ngực hắn, thấy có mùi đàn hương nhàn nhạt, liền biết hắn vừa từ Thọ Ninh Cung trở về, hỏi: "Thái Hậu có nói gì không?"
"Chỉ là dặn trẫm trên đường đi phải cẩn thận, hậu cung đã có bà quản lý, không cần phải lo lắng." Hắn an ủi.
Hạ Uyển Chi gật đầu, chắc là Thái Hậu đã mắng nàng một trận, nhưng nàng vẫn quyết không đổi ý.
Hai người nói chuyện được một lát, thân hình nho nhỏ trên giường bỗng ngọ nguậy, sau đó lấy tay xoa xoa đôi mắt rồi mở ra. Nhìn thấy bọn họ liền có chút giật mình, chép miệng vươn tay: "Mẫu hậu, xi xi..."
Hạ Uyển Chi vội vàng ôm hắn đi vệ sinh, Tiểu Thái Tử vẫn chưa tỉnh ngủ, xi xi xong dựa hẳn vào ngực nàng ngủ thiếp đi. Lúc này hắn cũng không biết sẽ phải xa mẫu hậu một tháng.
Nàng lại đặt hắn lên giường lần nữa, Tiểu Thái Tử thoải mái xoay người một cái rồi tiếp tục ngủ. Hai người thấy vậy liền dở khóc dở cười, đắp cho hắn một chiếc chăn mỏng xong mới yên tâm đi nghỉ ngơi.
Tề Diệp còn chưa tắm gội nên Hạ Uyển Chi sai người chuẩn bị nước ấm. Tề Diệp tắm xong liền bước ra ngoài, nàng thấy tóc hắn vẫn còn ướt nước, vội lấy khăn sạch lau tóc cho hắn.
Không lâu sau nghe thấy tiếng bà vú ở ngoài cửa: "Khởi bẩm Hoàng Hậu nương nương, Tiểu Thái Tử cùng Tứ hoàng tử đã ngủ, nô tỳ cũng chuẩn bị xong rồi."
Nàng gật đầu, nhìn bà vú chuẩn bị ôm bọn nhỏ xuất cung. Nàng có chút không đành lòng, khẽ xoa đầu Tiểu Thái Tử, rồi quay sang nhìn Tứ hoàng tử.
Tề Diệp nắm tay nàng àn ủi: "Uyển Nhi cứ yên tâm, chúng ta trở về rất sớm, bọn nhỏ ở Hạ gia sẽ không có việc gì đâu."
Kỳ thật, hắn nghĩ ở lại trong cung chẳng phải càng tốt hơn sao?
Chỉ là Hạ Uyển Chi không yên tâm, không có nàng ở bên cạnh, làm sao nàng dám để hai đứa nhỏ ở lại trong cung. Hơn nữa ở đây còn có Thái Hậu, có Lâm Huệ, cùng những nữ nhân khác, trong chốn hậu cung tranh đoạt gay gắt, ngươi lừa ta gạt này, nàng làm gì có cách nào để tin tưởng nữa đâu?
Dù sao Hạ gia cũng là nhà mẹ đẻ nàng, hơn nữa với thân phận của hai đứa nhỏ, Hạ phu nhân càng phải chăm sóc cẩn thận hơn. Cho dù trong nhà có kẻ muốn làm hại bọn nhỏ cũng cần cẩn thận xem xét lại, thế nên so với hậu cung thì nàng chọn tin vào Hạ gia.
Không phải do nàng đa nghi, mà là do bọn nhỏ chính là tâm can bảo bối, là tất cả của nàng. Cho nên nàng nhất định không để bọn họ gặp phải một chút nguy hiểm nào.
Lúc đầu Tề Diệp vẫn không đồng ý, nhưng trước sự năn nỉ ỉ ôi của nàng, hắn đành phải gật đầu chấp thuận theo yêu cầu không hợp quy củ này. Ai bảo hắn thương nàng, chỉ cần không phải việc lớn, tất cả hắn đều nghe theo nàng.
Hai bà vú ôm Tiểu Thái Tử cùng Tứ hoàng tử hành lễ: "Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương yên tâm, chúng nô tỳ sẽ dốc lòng dốc sức chăm sóc cho Tiểu Thái Tử cùng Tứ hoàng tử."
Hạ Uyển Chi gật đầu, hôn trán bọn hắn một cái, dặn dò mấy câu rồi nhìn bọn hắn lên xe ngựa. Nhìn xe ngựa ngày càng đi xa, nàng quay đầu dựa vào trong lòng Tề Diệp.
Tề Diệp thở dài, xoa xoa tay nàng nói: "Bọn họ sẽ không có việc gì, chúng ta sẽ trở lại sớm."
Ngày hôm sau, văn võ bá quan không lên triều, nhưng công vụ vẫn xử lý như mọi hôm.
Trời chưa sáng, xe ngựa đã đi ra từ Triêu Hoa môn. Khi mặt trời lên cao đã ra khỏi Thành Kim Lăng. Hạ Uyển Chi đang gối đầu lên đùi Tề Diệp ngủ, xe ngựa xóc nảy một cái làm nàng tỉnh dậy.
"Đến đâu rồi?" Nàng xoa mắt, trên mặt vẫn còn mơ màng chưa tỉnh hẳn, Hạ Bích liền vắt khăn cho nàng lau mặt.
Tề Diệp chỉnh lại sợi tóc cho nàng, nói: "Ra khỏi Kim Lăng Thành rồi!"
Nàng rửa mặt chải đầu xong, Hạ Bích liền đưa nước cho nàng uống một ngụm. Lần này nàng chỉ mang theo Hạ Bích ra ngoài, còn Hạ Đồng thì ở lại chăm để sóc cho bọn nhỏ, như thế sẽ khiến nàng yên tâm hơn.
Bố trí trên xe ngựa cũng khá thoải mái, chỉ là có chút nóng, lúc mặt trời lên cao, trong xe cũng nóng theo. Vì đang đi đường nên dù có chuẩn bị khối băng cũng sẽ tan rất nhanh, rốt cuộc bọn họ không mang theo nhiều.
Hạ Uyển Chi chỉ lo lắng khi trời sáng, hai đứa nhỏ ngủ dậy không thấy bọn họ ở bên cạnh, lại thấy cảnh vật xung quanh lạ lẫm, không còn ở trong cung sẽ khóc nháo. Vừa nghĩ, nàng liền thấy đau lòng.
Tuy rằng lo lắng cho hai đứa nhỏ, nhưng nàng vẫn kiên định với cách làm của mình.
"Nương nương, nô tỳ nghe nói hôm nay trời còn chưa sáng, có một chiếc xe ngựa xuất cung, chắc là xe ngựa của Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu." Thái Vi đi ra ngoài một chuyến, trở về nói nhỏ.
"Còn Tiểu Thái Tử cùng Tứ hoàng tử đâu?" Nàng không nghĩ tới nàng ta lại cùng Hoàng Thượng xuất cung, đường xá đi về nam xa xôi, nàng ta lại không sợ phải chịu khổ cực.
"Nô tỳ nghe nói hôm qua Hoàng Hậu cho người đưa Tiểu Thái Tử cùng Tứ hoàng tử đi Hạ gia, hiện tại chắc đang ở Hạ gia rồi." Để hỏi được những chuyện này, nàng cũng phải tốn không ít công sức. Có điều ở hậu cung này, chỉ cần có tiền thì ai có thể giữ kín miệng được nữa?
Nàng ta thật sự không tin tưởng người ở trong hậu cung này, ra ngoài còn không quên đưa cả Tiểu Thái Tử cùng Tứ hoàng tử xuất cung. Nàng ta nghĩ chỉ cần như thế là có thể bảo vệ bọn họ hay sao?" Lâm Huệ cười lạnh một tiếng, nói: "Có phải hôm nay Khang Ninh Vương tiến cung thăm Thái Phi không?"
"Vâng." Thái Vi trả lời.
Lâm Huệ mỉm cười, không nói gì.
Vì đang cải trang đi ra ngoài nên bọn họ không mang theo nhiều người lắm. Chỉ có hai chiếc xe ngựa cùng mấy thị vệ ăn mặc bình thường. Trên đường đi, xe ngựa có chút xóc nảy, trời lại nắng nóng, nên váy áo bị ướt rất nhanh. Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vì nóng mà đỏ bừng lên, Tề Diệp áy náy nói: "Hay là Uyển Nhi hồi cung đi!"
"Lão gia nói đùa cái gì vậy, cũng đã xuất cung rồi sao có thể trở lại?" Nàng lau mồ hôi trên mặt: "Không sao đâu, chỉ là trời nóng nên đổ mồ hôi thôi."
Đi được một lúc tới giữa trưa, thấy trước sau đều không có thôn làng hay khách điếm nào, bọn họ liền quyết định dùng bữa dưới bóng cây. Nàng ăn một ít lương khô, Hạ Bích rót cho nàng chén nước. Vì trời quá nóng, nàng chỉ ăn được một chút rồi thôi.
Bọn họ nghỉ ngơi dưới bóng cây một lát rồi tiếp tục lên đường.
Buổi chiều, Hạ Uyển Chi vén rèm xe lên để hứng chút gió, Hạ Bích vẫn luôn ở bên cạnh quạt cho nàng. Quang Thuận công công mang lên một đĩa dưa gang, vì đã được ướp lạnh qua nên dưa có vị ngọt thanh, dùng để giải nhiệt rất tốt, nàng nhịn không được thêm rất nhiều.
Thấy nàng thích ăn, Tề Diệp ăn qua loa miếng liền thôi, tất cả đều để lại cho nàng.
Ban đêm, bọn họ nghỉ lại ở trạm dịch, tuy rằng không bằng được trong cung nhưng vẫn tốt hơn ở khách điếm nhiều. Đi một ngày đường, xương cốt toàn thân nàng đều rã rời. Người trông coi trạm dịch biết người tới hôm nay là nhân vật lớn nên muốn đến chào hỏi, có điều đã bị Quang Thuận công công mời trở về.
Nàng rửa mặt xong đi ra, cảm thấy trongngười thoải mái hơn rất nhiều, Hạ Bích đi đến, cầm khăn lau tóc ướt cho nàng. Trong phòng đặt khối băng, còn đốt một ít huân hương.
"Lão gia đâu?" Bọn họ đã bàn từ trước, vì đang cải trang vi hành nên bọn họ sẽ xưng hô là lão gia và phu nhân.
"Lão gia đang tắm gội ở phòng bên, phu nhân có việc gì sao?" Hạ Bích nói.
Nàng lắc đầu, nhìn mặt trời đang lặn về phía tây: "Không biết bọn Sách Nhi có khóc quấy hay không?"
"Phu nhân yên tâm, có bà vú chăm sóc, hai tiểu Hoàng tử sẽ không có việc gì đâu. Hơn nữa, Lão gia cùng Phu Nhân sẽ trở về sớm thôi." Hạ Bích nhỏ giọng an ủi.
Hạ Uyển Chi thở dài: "Đành vậy, chỉ mong bọn nhỏ ngoan một chút là được."
Hạ phu nhân ở nhà cũng thật mong hai đứa nhỏ có thể ngoan một chút là được, nhìn bọn hắn khóc đến thương tâm, bà cũng không biết phải làm thế nào. Dỗ dành mọi cách, đến bà vú cũng không làm gì được. Bọn hắn khóc nháo đòi mẫu hậu, mấy bà vú bất đắc dĩ chỉ biết nhẹ nhàng dỗ dành. Ma ma an ủi Hạ phu nhân, trời tối, trẻ con đều muốn ở bên người thân cận nhất, qua một hai ngày nữa sẽ không sao.
Nhưng nghe bọn nhỏ khóc đáng thương như vậy, nếu như có sơ xót gì, bà biết ăn nói sao với Hoàng Hậu?
Hạ phu nhân không còn cách nào khác, trong lòng thầm trách Hoàng Hậu không nên để hai đứa nhỏ lại rồi rời đi như thế.
Cho dù Đế Hậu xuất cung, mọi việc vẫn diễn ra bình thường, như không có ảnh hưởng gì xảy ra.
Khang Ninh Vương dùng bữa tối với Thái Phi xong, ngồi lại chơi một lúc liền rời đi. Ra khỏi chỗ Thái Phi được một đoạn, có một tiểu cung nữ không cẩn thận đụng phải người hắn, nhét vào tay hắn một mẩu giấy. Hắn đi đến chỗ không người, nhờ vào ánh nến đọc được mấy chữ viết trên tờ giấy: Gặp nhau chỗ cũ!
Khang Ninh Vương nhếch môi cười, đốt tờ giấy rồi đi đến lãnh cung.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]