Edit: HueKhanh92
Beta: RineAnh
Lệ Phi không thể chấp nhận việc An Bình công chúa đã không còn, tỉnh lại liền điên cuồng muốn gặp con gái. Nàng khóc nháo ầm ĩ, cuối cùng bất đắc dĩ phải đưa nàng tới Ngọc Hoa Cung.
Nghe bà vú kể lại mọi việc, Lệ Phi thiếu chút nữa lại ngất đi. Nàng khó thở lao tới tay đấm chân đá lên người bà vú: "Đều là lỗi của ngươi, vì sao ngươi không nhìn kĩ An Bình công chúa, An Bình đáng thương của ta. An Bình a, An Bình đáng thương a..."
Bà vú tự biết mình thất trách vì vậy quỳ trên mặt đất để mặc cho Lệ phi đấm đá. Các cung nhân khác nhìn thấy mà trái tim run rẩy, ai nấy đang quỳ đều run lên bần bật, vô cùng sợ hãi.
Lệ Phi đánh đấm nửa buổi, vừa là cố sức vừa là bi thống, cuối cùng đuối sức quỳ bệt trên mặt đất cực kỳ bi thương. Tú Hà hai mắt đẫm lệ mơ hồ đỡ nàng đứng dậy, tiếc thương cho An Bình công chúa.
Không biết qua bao lâu, Lệ Phi thất hồn lạc phách nắm lấy quần áo của An Bình công chúa, tựa hồ nhớ tới cái gì, lung lay đứng dậy. Tú Hà tiến lên đỡ nàng nói: "Nương nương, người muốn làm gì vậy?"
"Bổn phi muốn gặp An Bình. An Bình, con đâu rồi? Mẫu phi đã trở lại, mẫu phi không bao giờ để con ở một mình nữa, mẫu phi không đi đâu hết, con đang ở đâu?" Nói rồi nàng hất tay Tú Hà ra, ở trong phòng loay hoay tìm kiếm.
Tú Hà nhìn mà đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-phi-thuong-vi-ky/2761544/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.