Trên môi bị đau, Hạ Uyển Chi mới thanh tỉnh lại, vội đẩy Tề Diệp ra. Nàng đang muốn tránh đi thì váy bị vướng, nàng lui về phía sau một chút liền té 'bịch' xuống đất. Hắn muốn giữ lại cũng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ngồi dưới đất, bị đau mà thấp giọng hô.
Tề Diệp có chút kinh hoảng tiến lên, vươn tay đến trước mặt nàng, vẻ mặt kinh hoảng nhìn đôi môi nàng bị rách.
Hạ Uyển Chi nhìn hắn, lại thấy hắn duỗi tay ra không động.
Tề Diệp than nhẹ một tiếng, ở trước mặt nàng ngồi xổm xuống, níu lấy tay áo lau vết máu chỗ môi nàng bị cắn rách. Hắn không phải cố ý, chỉ là hắn chưa bao giờ như vậy, khó tránh khỏi có chút ngốc. Nhớ tới cảm xúc răng môi mềm mại, trên mặt hắn dần dần nóng lên.
Mà Hạ Uyển Chi đã không biết nên nói cái gì, nên làm cái gì. Nhìn hắn tiến đến gần, động tác dịu dàng, mùi Long Tiên Hương nồng nàn có thể làm cho người ta trở nên ngu dốt, như nàng bây giờ, giống như tượng gỗ vậy.
Nghe thấy động tĩnh, Quang Thuận đang muốn tiến vào bên trong thì thấy bọn họ một người ngồi dưới đất, một người ngồi chồm hổm trên mặt đất, cử chỉ bất nhã, rồi thoạt nhìn lại quỷ dị như vậy. Hắn liền lui trở về, còn không cho mấy người Hạ Hà đi vào quấy rầy.
“Sợ sao? Hửm?” Tề Diệp đỡ nàng đứng dậy, bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, da thịt nhẵn nhụi có gan cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-phi-thuong-vi-ky/2761342/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.