Chương trước
Chương sau
Tề Diệp ra khỏi chủ điện của Đức phi, đi được vài bước thì dừng bước lại, ánh mắt rơi vào vài ngọn đèn lồng ở cách đó không xa, cửa son đóng chặt, cản trở hết phong cảnh trong thiên điện.

Quang Thuận công công theo ánh mắt của hắn nhìn lại, chần chờ một chút, nói “Nô tài nghe nói Hạ tiệp dư bởi vì thân thể khó chịu, nghỉ ngơi cực kỳ sớm.”

Tề Diệp cái gì cũng chưa nói, cũng không có nhìn hắn mà cất bước rời đi. Những người khác không dám thở mạnh một tiếng.

So sánh với đông thiên điện vắng lạnh, tây thiên điện đúng là đèn đuốc sáng trưng. Ngay cả cửa cung cũng còn chưa đóng cửa như đang luôn mời gọi.

Nhìn đoàn người rời đi, lúc này cung nữ mới đi vào thông báo.

Vương Tiệp dư nghe nói Tề Diệp không ngủ lại, trong lòng không biết là vui mừng hay là thất vọng. Không có ở lại trong phòng Đức phi, cũng không gọi nàng triệu hạnh. Đêm nay không phải là nàng đã vô ích đợi một đêm?

Mang theo chút thất vọng này, Vương Tiệp dư trở mình trằn trọc vài cái mới ngủ đi.

Sáng sớm ngày thứ hai, Hạ Uyển Chi rửa mặt thay đồ xong, Trúc Thanh phân phó đồ ăn sáng. Nàng không nhanh không chậm dùng đồ ăn sáng rồi đi thỉnh an Đức phi. Jhông cần đi thỉnh an hoàng hậu, Đức phi bên này lễ nghi vẫn là không thể thiế. Về phần đầu tháng hay mười lăm cũng phải đi thỉnh an thái hậu.

Nàng đứng dậy, Hạ Hà hầu hạ rửa mặt liền nói cho nàng biết tối hôm qua Tề Diệp cũng không ở lại chỗ Đức phi nương nương, chỉ cùng trưởng công chúa chơi trong chốc lát.

Hạ Uyển Chi biết rõ, hiện tại hắn không nhiều con nối dõi, chỉ có một mình trưởng công chúa. Trưởng công chúa này liền là một khối bảo vật. Đức phi dựa vào trưởng công chúa, đúng là được không ít ân sủng. Nếu không Thục phi cũng đã đem nàng ta giẫm dưới chân, bây giờ thì chỉ có thể ngồi ngang hàng, mặt ngoài bình an vô sự, rồi ngầm vụng trộm đọ sức không ngừng.

Sau khi hành lễ, Đức phi để nàng ngồi xuống trò chuyện. Đức phi tùy tiện tìm vài cái câu chuyện, nàng vừa vặn đáp lại vài lời, vẻ mặt khiêm tốn.

Hai người nói trong chốc lát, đã nhìn thấy Vương Tiệp dư trong một bộ cung trang màu lam, châu thoa trên đầu rủ xuống theo bước chân nàng qua lại mà đung đưa.

Thấy các nàng cũng không ngạc nhiên, như ngày bình thường, nắm khăn khép tay lại, nửa quỳ thỉnh an “Tần thiếp thỉnh an Đức phi nương nương, nương nương kim an.”

Dứt lời thì như ngày bình thường đứng dậy, đang muốn ngồi xuống đối diện Hạ Uyển Chi, lại nghe thấy tiếng cốc trà va chạm phía sau. Vương Tiệp dư giật mình một chút, theo tiếng quay đầu lại.

Đức phi vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng ta “Bản phi có cho Vương Tiệp dư đứng dậy sao?”

Vương Tiệp dư một hồi kinh ngạc, không thể tin nhìn Đức phi, ánh mắt quét qua trên mặt Hạ Uyển Chi một chút. Người trước vẻ mặt gây chuyện, người sau vẻ mặt việc không liên quan đến mình.

Vương Tiệp dư hiểu được, lui trở về, một lần nữa hành lễ nói “Tần thiếp thỉnh an Đức phi nương nương, nương nương kim an.”Đức phi mắt lạnh nhìn nàng, tựa như không nghe thấy. Cung nữ đã thay một ly trà mới, nàng thong thả ung dung hớp một ngụm, nghiêng đầu nói với Hạ Uyển Chi “Năm nay trà mới hương vị thơm ngát, có vẻ tốt hơn năm ngoái. Hạ tiệp dư cảm thấy như thế nào?”

“Hồi bẩm nương nương, tần thiếp gần đây thân thể khó chịu, liên tục không uống trà.” Rõ ràng trong tầm tay nàng chỉ là bày chén nước trắng bỏ thêm ô mai mà thôi. Có điều nàng ta biết rõ còn cố hỏi như vậy, cũng chỉ là muốn làm lơ Vương Tiệp dư.

Có người sửa trị, nàng cũng không cần quan tâm, nói “Bất quá nghe nương nương nói vậy, chắc trà mới năm nay là tốt hơn so với năm trước.”

“Đây cũng là bản phi sơ sót.” Đức phi vẻ mặt áy náy. Hạ Uyển Chi rộng lượng cười một tiếng. Đức phi nói “Có điều so với trà mới năm nay, ngược lại khí trời sáng sủa, rất thích hợp ra ngoài đi dạo một chút. Nếu là có hào hứng, chạy nhảy bắt bướm cũng không phải là không thể.”

Ánh mắt đảo qua, Đức phi nhìn người ngồi dưới thân thể run lên nhè nhẹ, khóe miệng cười lạnh “Có phải hay không a, Vương Tiệp dư!”

“Hồi bẩm nương nương, nương nương nếu là có hào hứng, trong phòng tần thiếp vừa vặn có một cái vợt, có thể lấy ra chơi trong chốc lát.” Vương Tiệp dư không sợ đắc tội Đức phi, mỉm cười cãi lại. Đối với việc Đức phi cố ý đề xuất ra vườn bắt bướm châm chọc nàng ta lại xem như ca ngợi, thậm chí còn hảo tâm cung cấp vợt

Đức phi khẽ thay đổi sắc mặt, lập tức cười một chút “Vương Tiệp dư thật có hảo tâm! Cái vợt mà thôi, trong cung bản phi còn nhiều mà. Chỉ sợ là cái vợt tỉ mỉ chế tác căn bản lại bắt không được bươm bướm, ngược lại vơ phải ong mật ngủ đông. Vậy thì cái được không bù nổi cái mất rồi.”

Vương Tiệp dư đang muốn mở miệng cãi lại, người phía sau âm thầm kéo kéo quần áo của nàng ta. Vương Tiệp dư không phục khẽ mím môi cúi đầu không nói.

Hạ Uyển Chi nhìn thấy động tác giữa các nàng, nhìn người phía sau Vương Tiệp dư, khuôn mặt có chút quen thuộc. Cẩn thận ngẫm lại lập tức nhớ ra, cũng không phải là Mai cô cô một lòng trung thành với Vương Tiệp dư sao?

Có điều, cho dù có Trúc Mai ở đây, Vương Tiệp dư cũng đã đắc tội Đức phi. Vương Tiệp dư thật đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp, cũng không suy tính một chút xem mình đang ở chỗ nào?

Ngu xuẩn, ngu xuẩn, thật sự là ngu xuẩn!

Gặp Vương Tiệp dư yếu thế, Đức phi tâm tình tốt hơn chút ít, lại cùng Hạ Uyển Chi tán gẫu vài câu. Hạ Uyển Chi đáp lại vài câu, nhìn Vương Tiệp dư cắn môi đứng không vững, trong lòng buồn cười. Đây là kết cục của việc hôm qua câu dẫn Hoàng Thượng?

Dựa theo thủ đoạn của Đức phi, chỉ sợ đây chỉ bên ngoài dạy dỗ, ngầm vụng trộm còn không biết đang nghĩ làm thế nào hành hạ Vương Tiệp dư đây?

Đương nhiên, Đức phi giữ Hạ Uyển Chi lại cũng không phải là để cho nàng xem cuộc vui, bất quá là giết gà dọa khỉ, muốn nàng biết đúng mực, hiểu lễ nghi. Biết rõ ở Đức Hỉ cung này, đừng quên ai mới là chủ tử. Muốn nạy ra đầu giường cũng phải xem một chút có bản lãnh kia hay không. Nhắc nhở nàng đừng như Vương Tiệp dư, ở dưới mí mắt Đức phi mà tính kế.Vương Tiệp dư rốt cục đứng không yên, lảo đảo một chút. Nếu không phải Trúc Mai, Đinh Hương đỡ, người sớm đã ngã ngồi dưới đất, sắc mặt trắng bệch.

Đức phi hừ một tiếng “Vương Tiệp dư thật lớn mật, bản phi có cho ngươi đứng dậy sao?”

“Đức phi nương nương, chủ tử nhà ta thân thể yếu đuối, mong nương nương thứ lỗi.” Trúc Mai thấy Đức phi nổi giận, vội vàng quỳ xuống đất biện hộ cho Vương Tiệp dư.

Vương Tiệp dư nhìn Đức phi, trong lòng oán hận.

Đức phi ánh mắt sắc bén “Vương Tiệp dư đừng quên thân phận của mình. Quy củ trong cung nếu là đã quên, bản phi rất nguyện ý nhìn Vương Tiệp dư học lại. Miễn cho đến hôm Hoàng Thượng triệu kiến, ngươi mất lễ nghi lại nói bản phi quản giáo không nghiêm.”

“Nương nương ưu ái, tần thiếp bất quá là trượt chân một chút, kính xin nương nương thứ lỗi.” Vốn là oán hận, vừa nghe đến Hoàng Thượng triệu kiến, tâm tư linh hoạt lên. Nàng không ngốc, Đức phi đây là tức giận chuyện hôm qua mình ở vườn hoa nói chuyện với Hoàng Thượng, sợ mình đoạt danh tiếng.

Vương Tiệp dư nghĩ, dựa vào gia thế cùng dung mạo của mình, sớm muộn gì cũng sẽ giẫm người trước mắt ở dưới chân. Hôm nay bị dạy dỗ, ngày sau chính là mình dạy dỗ người khác. Trong đó người bị dạy dỗ có thể sẽ là nàng ta, Đức phi!

Nàng cũng không phải là quả hồng mềm dễ bị bắt nạt. Vương Tiệp dư nhìn Đức phi, vẻ mặt cung kính “Đức phi nương nương khoan hồng độ lượng, cần gì so đo cùng ta một cái tiệp dư, tổn hại sự khoan hồng độ lượng của nương nương. “

“A, bản phi không nghĩ tới Vương Tiệp dư nói chuyện êm tai như thế, thật bất ngờ nha.” Đức phi cười đắc ý “Nếu Vương Tiệp dư đã nói bản phi khoan hồng độ lượng, hôm nay tự nhiên sẽ không làm khó Vương Tiệp dư. Sau này khi Vương Tiệp dư hào hứng chạy nhảy bắt bươm bướm, cũng đừng quên bản phi. Bản phi đúng là rất thích xem người ta chơi đùa đấy!”

“ Vâng!” Bàm tay giấu ở trong tay áo tay nắm thật chặt, Vương Tiệp dư đứng dậy “Đức phi nương nương nếu là không còn việc gì, tần thiếp liền cáo lui trước!”

“Đi xuống đi!” Đức phi giống như là mơt lòng từ bi, tùy ý khoát tay áo.

Vương Tiệp dư hành lễ rời đi, bước chân vội vã.

Hạ Uyển Chi uống một ngụm ô mai ngâm, thầm nghĩ Vương Tiệp dư rốt cuộc là thiếu kiên nhẫn.

Nhìn xong một màn như vậy, Hạ Uyển Chi trở về đã hết nửa buổi sáng. Nàng sai Hạ Bích lấy ra việc thêu thùa của nàng, ngồi trên hành lang, vừa phơi chút nắng mặt trời vừa thêu thùa.

Lúc sắp ăn trưa, Hạ Hoa nói bên người nàng “Nương nương, nô tỳ mới đi ngự thiện phòng, đi qua nhìn thấy Hỉ Hoa điện rất là náo nhiệt. Hỏi thăm một chút mới biết thì ra là Hoàng Thượng sai người bắt vài con bướm xinh đẹp đưa đi Hỉ Hoa điện đấy!”

“Phải không?” Người đang muốn thêu bươm bướm ngưng một chút, tiếp tục thêu lên bươm bướm rực rỡ sắc màu mà nàng thích, không đếm xỉa tới mà nói “Lần này Vương Tiệp dư đúng là cao hứng!””Có thể không cao hứng sao? Chính là Hoàng Thượng cho người đưa qua.” Trúc Thanh vừa nghe, nhịn không được chen miệng nói “Nô tỳ biết rõ Hoàng Thượng rất ít khi hao tâm tổn trí về những mặt này. Chẳng lẽ Vương Tiệp dư bổ nhào bướm không có bắt được bướm ngược lại bắt được Hoàng Thượng ân sủng?”

“Đây chính là thật đáng mừng!” Hạ Uyển Chi cười cười, đối với việc Trúc Thanh cố ý tăng thêm âm thanh vào hai chữ ân sủng, nàng làm bộ không nghe thấy. Trúc Thanh này là muốn khiến nàng ghen ghét đây.

Nhưng nàng đã ghen ghét nhiều năm, lại chết qua một lần. So với trước kia đã nhìn ra rất nhiều. Biết rõ có nhiều thứ ngươi ghen ghét cũng là vô dụng. Cần gì tự tìm phiền não, không bằng lạnh nhạt đối đãi.

Xác thực thật đáng mừng!

Hỉ hoa điện đều náo loạn. Vương Tiệp dư cho người nhanh chóng làm cái túi lưới lớn để nuôi mấy con bươm bướm này, miễn cho bọn chúng bay đi. Dù sao cũng là Tề Diệp tặng, đây chính là thiên đại ân sủng.

Vương Tiệp dư không nghĩ tới mới ở chỗ Đức phi ăn đau khổ, lúc này ban thưởng đã tới rồi. Thật đúng là cho nàng thể diện. Nghĩ tới sau này được sủng ái, nàng đã nghĩ được vô số cái biện pháp nhằm vào Đức phi. Đương nhiên, cái Hạ tiệp dư kia cũng sẽ không bỏ qua. Đừng tưởng rằng nàng ta xem đùa giỡn thì có thể đào thoát.

“Hoàng Thượng thật đúng là phí tâm, lại còn tặng bươm bướm cho nãngta!” Đức phi vừa nghe nói, liền quăng sách. Bội Dung vội vàng nhặt sách vở lên đặt trên bàn trà. Đức phi hỏi “Ngoại trừ tặng bươm bướm, còn có cái gì không?”

“Không có, chỉ đưa vài con bướm. Nhưng Vương Tiệp dư đã cho người làm túi lưới thật lớn. Bảo là muốn nuôi cho tốt, đây chính là tâm ý của Hoàng Thượng các loại. Rất là cao hứng.”

“Hừ, dù xem trọng cũng bất quá là mấy cái con rệp mà thôi!” Đức phi nói “Bản phi ghét bươm bướm. Bội Dung ngươi biết rõ nên làm gì bây giờ?”

“Nô tỳ biết rõ!” Bội Dung gật đầu.

Bươm bướm treo trên cửa sổ để Vương Tiệp dư tỉnh lại có thể trông thấy bươm bướm. Ngày hôm sau, đợi nàng tỉnh lại, cung nữ sớm đã phát hiện sáu bảy con bướm rực rỡ sắc màu ở trong túi lưới đã chết rục xuống.

Vương Tiệp dư biết được, trừng phạt cung nữ phụ trách chăm sóc bươm bướm cũng chưa hết giận. Vẫn cô cùng giận dữ, là Trúc Mai cô cô khuyên bảo, nói là bươm bướm không phải là như cá chép những thứ đó, cũng không phải là dễ dàng nuôi sống được.

Khuyên bảo vài câu, Vương Tiệp dư mới hết giận. Nhìn bươm bướm chết, nước mắt ào ào rơi xuống “Thật vất vả Hoàng Thượng mới ban thưởng vài thứ, một đêm đã không còn!”

Buổi sáng lúc thỉnh an, Hạ Uyển Chi nghe Đức phi nói “Nghe nói Hoàng Thượng đưa bươm bướm cho Vương Tiệp dư. Đây chính là lần đầu tiên hoàng thượng ban thưởng bươm bướm đây. Vương Tiệp dư đúng là có phúc khí. Gôm nay khí trời tốt, Hạ tiệp dư có muốn cùng đi nhìn một chút hay không, dính ít phúc khí?”

“Cũng tốt!” Hạ Uyển Chi nhàn nhạt đáp một tiếng.

Vương Tiệp dư mím mím môi, nói “Chỉ sợ làm Đức phi nương nương và Hạ tiệp dư thất vọng rồi. Những bươm bướm kia là tần thiếp không có phúc khí, sáng nay thức dậy phát hiện toàn bộ đều chết hết.””Vậy cũng thật là là đáng tiếc, một mảnh tâm ý của Hoàng Thượng!” Đức phi liếc nhìn Bội Dung, làm bộ nói.

Dư quang nhìn động tác của Đức phi, Hạ Uyển Chi trong lòng hiểu rõ, nghĩ đến bươm bướm kia chết cũng không đơn giản như thế.

Vương Tiệp dư vừa nghe, lập tức mặt mũi tràn đầy thất vọng, giấu đều giấu không được. Nhìn qua cũng biết bươm bướm chết, đối với nàng ta đả kích không ít.

Buổi tối Hạ Uyển Chi không ngủ được, trở mình một cái. Hạ Đồng nghe thấy được, thấp giọng nói “Nương nương còn chưa ngủ?”

“Ừ!” Nàng đáp một tiếng, tiếp tục trở mình một cái.

“Canh giờ không còn sớm, nương nương vẫn là sớm nghỉ ngơi đi. Sáng mai còn phải dậy sớm đi thỉnh an thái hậu nương nương đây!”

“Ừ!” Hạ Uyển Chi lại trở mình một cái, nằm một hồi lâu, phát hiện vẫn là không buồn ngủ, không khỏi thở dài “Không ngủ được!”

Hạ Đồng khó xử, đi theo trở mình một cái, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói “Nương nương không ngủ được, không bằng nghe nô tỳ hát ru?”

“ Hát ru?” Nàng kinh ngạc.

“Ừ, nô tỳ khi còn bé không ngủ được, nương của nô tỳ sẽ hát ca dao dụ dỗ nô tỳ chìm vào giấc ngủ.”

“Vậy ngươi hát nghe một chút đi!” Hạ Đồng có chút cao hứng, hắng giọng một cái bắt đầu hát lên. Nàng nghe trong chốc lát không có cảm giác gì, cho đến khi Hạ Đồng hát xong rồi, nàng cũng chỉ biết trợn tròn mắt.

“Nương nương đã ngủ chưa?”

Không nghe thấy động tĩnh, Hạ Đồng đang muốn cao hứng, Hạ Uyển Chi nói “Hay là nói một chút chuyện khi ngươi còn bé đi! Chuyện lý thú!”

“ Được” Nghe giọng đầy tỉnh táo bắn ra bốn phía, Hạ Đồng biết mình hát ru thất bại. Thầm nghĩ nhất định là do không có vỗ chăn mền. Khi còn bé mẹ nàng chính là vừa hát ru vừa vỗ chăn mền dụ dỗ nàng chìm vào giấc ngủ.

Bất quá, nàng là chủ tử, Hạ Đồng cũng không dám làm càn. Ngược lại nhớ tới chuyện lý thú khi bé. Nàng ấy là dã nha đầu, không giống như là các nàng đại gia đình nhiều quy củ. Nàng ấy nói rất nhiều chuyện lên núi xuống sông, vừa nói liền không ngừng được miệng, nhớ lại từng bước chuyện từng chuyện vọt ra. Nàng ấy nói càng ngày càng hưng phấn.

Không biết qua bao lâu, Hạ Đồng không nghe thấy động tĩnh, nhỏ giọng nói “Nương nương, nương nương...”

Gọi vài tiếng không có đáp lại, xác định là ngủ thiếp đi. Hạ Đồng ở trong chăn ríu cả mắt, nhắm mắt lại ngủ.

Ngày thứ hai, Hạ Uyển Chi dậy thật sớm. Hạ Bích chải đầu tóc cho nàng phát hiện một cây trâm Hoàng Thượng ban thưởng không thấy đâu. Chính là được ban thưởng trong yến hội đêm đầu tiên vào cung.

Hạ Bích tìm nửa ngày, Trúc Thanh đều sắp đem Hỉ Lai điện lật tung vẫn là không tìm được. Trúc Thanh cô cô cảm thấy trâm gài tóc sẽ không vô duyên vô cớ biến mất. Nhất định là có người trộm. Hạ Uyển Chi vội vã đi thỉnh an thái hậu, liền đem chuyện tìm trâm gài tóc giao cho Trúc Thanh cô cô.

Hạ uyển theo Đức phi cùng Vương Tiệp dư đi thỉnh an thái hậu, trên đường khó tránh khỏi sẽ gặp phải phi tần khác. Đương nhiên còn có Thục phi nương nương.

Gặp mặt hành lễ, Thục phi nương nương đi một vòng quanh Vương Tiệp dư, nhìn thấy Vương Tiệp dư trong lòng sợ hãi, nàng ta mới hừ một tiếng, mang theo Trịnh tu viện, Lâm sung dung rời đi.

Đức phi phảng phất như không nhìn thấy cứ bình thường mà đi. Hạ Uyển Chi nhìn thoáng qua Vương Tiệp dư đang cắn môi, vẻ mặt chưa thay đổi đi theo. Ngược lại mấy vị mỹ nhân khác nhịn không được ở phía sau cười trộm.

Vương Tiệp dư tức giận, nghiêng đầu nhìn lại, ánh mắt sắc bén, hù dọa nguyên một đám các nàng bớt phóng túng. Dù sao nàng ta là người được Hoàng Thượng đưa tặng bươm bướm. Mặc dù qua hai ngày còn chưa triệu hạnh, nhưng ít nhất người ta đã thấy thánh nhan.

Thái hậu được bảo dưỡng tốt, kể từ khi Tề Diệp đăng cơ liền bắt đầu ăn chay niệm Phật, nhất phái nhân từ.

Nếu lúc trước nhìn người mỉm cười hỏi thăm, vẻ mặt ân cần kia nhất định nghĩ rất dễ sống chung. Bây giờ suy nghĩ một chút, có thể ngồi trên cái vị trí thái hậu kia. Có gười nào là đơn thuần thiện lương?

Ở nơi hậu cung này là chịu không được hai chữ thiện lương.

Thái hậu dặn dò một phen. Hoàng hậu thân thể khó chịu, cũng không tự mình đến thỉnh an mà sai Nguyệt Mai bên cạnh đến thỉnh an nói vài câu.

Thái hậu thích thanh tĩnh. Chỉ lắng nghe vài câu dạy bảo, Hạ Uyển Chi các nàng được rời đi.

Trở về Hỉ Lai điện, Hạ Uyển Chi phát giác không khí không đúng. Vừa mới ngồi xuống, chỉ thấy Trúc Thanh tiến đến, trong tay cầm một cây trâm gài tóc. Đúng là cái sáng nay nàng phát hiện bị mất.

Nàng hỏi “Trâm gài tóc tìm được ở đâu?”

Trúc Thanh giống như khó xử chần chờ một chút, nói “Là ở dưới gối đầu của Hạ Đồng cô nương.”

“Cái gì?” Hạ Uyển Chi khiếp sợ đứng dậy.

Trúc Thanh nói “Nô tỳ không dám nói dối. Vài vị ma ma cùng đi lục soát đều tận mắt nhìn thấy trâm gài tóc dưới gối đâu của Hạ Đồng cô nương. Có điều Hạ Đồng là người nương nương mang vào cung, nô tỳ không biết xử trí như thế nào.”

“Gọi Hạ Đồng đến!” Hạ Uyển Chi bộ mặt tức giận, quét một vòng, hai vị ma ma vội vàng đi xuống. Rất nhanh Hạ Đồng đã bị trói lại lôi lên, trong miệng nhét khăn tay. Trông thấy nàng, vẻ mặt nàng ấy kinh hoảng. Hạ Uyển Chi hỏi “Trâm gài tóc này đúng là ngươi cầm?”

Trúc thanh lấy khăn trong miệng Hạ Đồng ra. Hạ Đồng liền bắt đầu khóc lóc kể lể “Nương nương, nô tỳ là bị oan uổng, không phải là nô tỳ cầm.”

“Không phải là ngươi cầm, trâm gài tóc này sao có thể tìm được dưới gối đầu của ngươi?” Hạ Uyển Chi vẻ mặt đau lòng nói “Ngươi thật đúng là cho ta thể diện. Rõ ràng tay chân không sạch sẽ trộm đồ vật của chủ tử. Người như ngươi, làm sao có thể ở lại Hỉ Lai điện?”

“Nương nương, nương nương, nô tỳ là bị oan uổng. Nương nương, nô tỳ không có cầm. Là người khác vu oan.” Hạ Đồng kích động lớn tiếng kêu oan.

Hạ Uyển Chi không muốn nghe nữa, khoát tay áo. Trúc Thanh rất nhanh liền chận miệng nàng ấy lại. Hạ Uyển Chi nói “Dù sao cũng là ta mang vào cung. Đi Nội Vụ phủ lãnh mười hèo, chờ Nội Vụ phủ sai khiến đi!”

“Ngô ngô ngô...” Hạ Đồng bị che miệng vừa nghe, giãy giụa không muốn rời đi. Trúc Thanh ra hiệu bằng mắt cho bọn ma ma, Hạ Đồng rất nhanh liền bị kéo đi xuống.

Hạ Uyển Chi bỗng xoay xoay trâm gài tóc, liếc nhìn Hạ Bích. Hạ Bích hiểu ý, đi xuống chuẩn bị tất cả, bảo đảm làm cho Hạ Đồng trà trộn vào ngự y viện. Nếu không danh tiếng Hạ Uyển Chi quản giáo không nghiêm này đúng là gánh chịu vô ích rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.